Thẩm Việt cũng nghiêm mặt : “Yên tâm, . Vả , chẳng còn của em !”
Sắc mặt Lâm Hiểu Thuần đổi, nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng: “Dù cũng cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.”
“Biết , bà xã,” trong lòng Thẩm Việt dâng lên một cảm giác ấm áp.
Khi sắp đến gần chỗ Cố Vũ và Triệu Đình Xuyên, cả hai ăn ý im bặt.
Cố Vũ tỏ hài lòng với năng lực việc của Lâm Hiểu Thuần. Hắn sang với Triệu Đình Xuyên: “Lần trông cậy cả đấy.”
Triệu Đình Xuyên kế hoạch của Cố Vũ, trong lòng mừng rơn. Thẩm Việt sắp xử lý , cảm thấy lẽ mơ cũng thể đến tỉnh giấc.
Thẩm Việt nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu: “Cái thứ cũng cùng ?”
Cố Vũ liếc Triệu Đình Xuyên đang cố gắng kiềm chế sự phấn khích, đáp: “Hắn sẽ giúp chúng theo dõi tình hình.”
“Không cần,” Thẩm Việt lạnh lùng từ chối.
Cố Vũ cợt nhả: “Đừng mà rể, sắp tin tức của chị . Vui lên , đừng chấp nhặt với gì. Yên tâm, vụ cá cược nhất định sẽ thực hiện. Đợi khi gặp chị, chúng sẽ cùng chứng kiến.”
“Ừ, thế cũng ,” Thẩm Việt đáp với vẻ mặt cảm xúc.
Tất cả đều vui vẻ, bốn mang theo những mục đích riêng, cùng lên đường.”
“Lần xe, cả hai bộ. Sau mười lăm phút luồn lách qua những con ngõ nhỏ, họ mới đến điểm hẹn.
Cùng lúc đó, Tần Kiến Thiết cũng đang tất bật triển khai kế hoạch của .
Con hẻm Kim Hoa chìm trong một khí oi bức đến kỳ lạ.
Hai bên đường, những cây hòe già cỗi cành lá khẳng khiu, đan chằng chịt như một mái vòm che khuất cả ánh mặt trời. Chính cái khung cảnh âm u đó, lạ lùng , khiến cảm thấy sống lưng lành lạnh giữa tiết trời oi ả, ngột ngạt .
Cố Vũ dừng bước một cánh cổng lớn đóng kín mít, với Thẩm Việt: Hắn ở ngay trong đó.
Ừ, Thẩm Việt đáp khẽ.
Cố Vũ tỏ vẻ khó xử, ngập ngừng một lúc : Anh rể, là gõ cửa .
Thẩm Việt chẳng buồn so đo với Cố Vũ, thừa gã em vợ định giở trò gì.
Anh thản nhiên xoay , đưa tay lên gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-563.html.]
Cùng lúc đó, Cố Vũ cũng vươn tay , nhắm thẳng gáy Thẩm Việt mà bổ xuống.
Thế nhưng, bàn tay giơ lên, tim đột ngột nhói lên một cơn đau dữ dội, mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Lâm Hiểu Thuần vội vàng chạy tới hỏi: Cố thiếu, chứ? Hay là để đưa về nghỉ ngơi ?
Cố Vũ bỏ lỡ thời cơ tay nhất, nhưng cơ thể lúc theo sự điều khiển của nữa.
Thẩm Việt lạnh lùng buông một câu: Không thì thẳng, đừng lấy bệnh tim lá chắn.
Cố Vũ vội giải thích: Anh rể, tim đau thật mà. Anh cứ một , nể mặt đồng tiền, gã đó nhất định sẽ giữ lời.
là g.i.ế.c dao.
Thẩm Việt liếc xéo một cái: Muốn thì biến cho nhanh, đừng c.h.ế.t mặt .
Cố Vũ tức đến ho sù sụ, nhưng nghĩ đến thắng lợi ở ngay mắt, thấy hả hê. Kể cả cú đánh lén của , Thẩm Việt cũng khó mà là đối thủ của gã mập , huống hồ còn cả Triệu Đình Xuyên ở đó nữa.
Nghĩ , do dự thêm, cùng Lâm Hiểu Thuần rời .
Hắn nào ngờ, kẻ mà trông cậy, Triệu Đình Xuyên, sa tay Tần Kiến Thiết từ đời nào.
Tần Kiến Thiết đánh ngất Triệu Đình Xuyên xong, liền mang gã đến mặt Thẩm Việt.
Thẩm Việt gõ cửa theo nhịp điệu hẹn : “cộc cộc cộc – cộc cộc”.
Sau đó, để Triệu Đình Xuyên cửa nhanh chóng nấp một góc khuất.
Cánh cửa hé mở, một gã đàn ông béo ị thò đầu , lôi tuột Triệu Đình Xuyên trong.
Thẩm Việt lặng lẽ trèo tường sân, nấp cửa sổ . Gã mập đang cầm một con dao, chuẩn rạch cổ tay Triệu Đình Xuyên.
Con d.a.o găm sắc lẻm loáng lên ánh đèn mờ, Triệu Đình Xuyên mở mắt hoảng hốt giãy giụa nhưng quá muộn.
Gã trói chặt như bó giò.
Miệng cũng nhét giẻ rách, chỉ thể phát những tiếng “ư… ư…” tuyệt vọng.
Gã mập khà khà: Một vạn tệ đấy, ngoan ngoãn chút . Tao nghề quen tay , sẽ để mày chịu tội nhiều .
Một vạn tệ?