Trong đầu Lâm Hiểu Thuần lúc chỉ còn vang vọng một chữ duy nhất: Chạy! Cô sợ hãi đến mức hề nhận Thẩm Việt thương. Cô ngờ chọc giận Cố Vũ đến mức .
Cố Vũ thật sự tức đến phát điên. “Nhị Mộc” là tin tưởng nhất. Nếu lo “Nhị Mộc” hình nhỏ gầy, một thể thành nhiệm vụ, chẳng theo. Và nếu theo, chứng kiến cảnh tin tưởng nhất đang mật bên cạnh kẻ g.i.ế.c nhất.
Đây là sự phản bội! Một sự phản bội trắng trợn!
Hai chữ “phản bội” chiếm trọn tâm trí . Đặc biệt là khi thấy cô ngả đầu lòng Thẩm Việt, dù họ gì, cũng đoán mối quan hệ giữa hai hề đơn giản.
Thì Thẩm Việt lặn lội ngàn dặm tìm Lâm Hiểu Thuần là giả, tìm “Nhị Mộc” mới là thật! Bọn họ đều là đàn ông, thể…!
Thẩm Việt, tên ngụy quân tử ! Hắn đ.â.m c.h.ế.t cả hai mới hả cơn giận. Giết c.h.ế.t chúng nó, tất cả sẽ kết thúc.
Cố Vũ điên cuồng rồ ga đuổi theo, nhưng Thẩm Việt kéo theo Lâm Hiểu Thuần, dù nhanh đến mấy cũng thể nào bì với chiếc xe máy. Vài dân vô tội Cố Vũ tông ngã, tạo cơ hội cho hai chạy thoát đến cổng Cục Công an.
Cố Vũ g.i.ế.c đến đỏ cả mắt, vứt hết thứ đầu, ngay cả sự tồn tại của công an cũng chẳng còn để mắt. Ngay khi lao xe sân trong của Cục Công an, cánh cổng sắt nặng nề lập tức đóng sập , nhốt ở bên trong và ngăn đám đông hiếu kỳ ở bên ngoài.
Thẩm Việt vội đẩy Lâm Hiểu Thuần trong tòa nhà, tiện tay vớ lấy một chiếc xe đạp bên cạnh, dùng hết sức ném thẳng chiếc xe máy đang lao tới.
Chiếc xe máy tông xe đạp, Cố Vũ phanh gấp, bánh nhấc bổng lên cả lẫn xe lật nhào xuống đất. Hắn văng xa, mặt đập thẳng xuống nền xi măng, lôi một đoạn, rách bươm da thịt. Ngay lập tức, các đồng chí công an ập đến, khống chế .
Cố Vũ giãy giụa nữa. Tim đau như ai bóp nghẹt, mồ hôi lạnh túa ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Công an kéo phòng, nhanh chóng còng tay .
Lâm Hiểu Thuần lúc mới hốt hoảng chạy đến bên Thẩm Việt. Lưng và tay đều đang rỉ máu. Không cần hỏi cũng đau đến nhường nào, nhưng hề kêu một tiếng. Ngược , còn đau lòng với cô: “Là , để em hoảng sợ.”
“Đi xem vết thương .” Lâm Hiểu Thuần lo lắng, trời mùa hè nóng nực, vết thương của Thẩm Việt mà dính mồ hôi thì dễ nhiễm trùng.
Thẩm Việt nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Không vội, chúng xem Cố Vũ .”
Nói , kéo cô thẳng về phía phòng thẩm vấn. Được vợ quan tâm, vui lắm, mấy vết xước ngoài da đáng là gì.
Trong phòng thẩm vấn.
Cố Vũ lúc chỉ mặt trắng bệch mà đôi môi cũng còn một giọt máu. Khi thấy Thẩm Việt và “Nhị Mộc” cùng bước , cảm xúc của lập tức bùng nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-569.html.]
Hắn gắng gượng chất vấn, giọng yếu ớt nhưng đầy căm phẫn: “Tại ? Tại phản bội ?”
Cả thế giới phản bội cũng , nhưng “Nhị Mộc” thì . Ngay từ đầu gặp, một cảm giác thiết kỳ lạ với “Nhị Mộc”. Mọi biểu hiện của “ ” đều khiến hài lòng. Đặc biệt là khi Cố gia đột ngột gặp nạn, coi “Nhị Mộc” là duy nhất thể tin cậy, là niềm an ủi tinh thần duy nhất khi chiếm trái tim Lâm Hiểu Thuần.
Vậy mà kết quả…
Lâm Hiểu Thuần đôi co thêm. Cô sẽ khiến Cố Vũ càng thêm đau đớn, nhưng cô lòng thánh mẫu để dành cho . Cô dứt khoát đưa tay lên, xé bỏ lớp hóa trang mặt.
Hành động đó diễn ngay mắt Cố Vũ. Hắn sững sờ, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc, thể tin nổi, và vô câu hỏi “Tại như ?”.
Lâm Hiểu Thuần khôi phục giọng trong trẻo của , nhưng âm thanh lạnh như băng: “Từ lúc các trăm phương ngàn kế lấy trái tim của , thì nên sẽ ngày hôm nay.”
Không. Hắn bao giờ nghĩ đến kết quả .
Mặt Cố Vũ đau rát, nhưng tim còn đau hơn gấp vạn . Cơn đau ở tim lấn át cả nỗi đau thể xác, cảm giác như nó thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Lâm Hiểu Thuần chính là “Nhị Mộc”, “Nhị Mộc” chính là Lâm Hiểu Thuần.
Bảo Thẩm Việt phản ứng như khi thấy cô. Hóa bấy lâu nay, luôn trong sự khống chế của họ. Tại ngay từ đầu phát hiện cơ chứ! Nếu phát hiện sớm hơn, lẽ bây giờ tim thành công, và sẽ bao giờ chịu đựng cơn đau tim nữa.
Đôi tay còng của bất giác đưa lên, cố gắng ấn chặt lồng ngực, như thể sẽ giúp dễ chịu hơn. chẳng còn chút sức lực nào.
…
“Cố Vũ, đây là bản cáo trạng của Mập và Triệu Đình Xuyên đối với , … Cố Vũ? Cố Vũ?”
Tiêu đội trưởng gọi mấy tiếng nhưng Cố Vũ phản ứng. Ông đưa tay nâng đầu lên, nhưng đầu mềm oặt rũ xuống.
Lâm Hiểu Thuần nhận điều , vội đưa tay kiểm tra thở của Cố Vũ, nhưng còn. Cô sờ lên vị trí tim , nó ngừng đập; bắt mạch, cũng còn cảm nhận gì.
Môi chuyển sang màu tím tái, nửa bên mặt dính đầy máu, nửa còn trắng bệch đến đáng sợ.
Cố Vũ c.h.ế.t .
Bàn tay cô khẽ run lên. Cô thể ngờ Cố Vũ đột tử ngay ghế trong phòng thẩm vấn, với đôi tay vẫn còn còng.