Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 574

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:34:16
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Hiểu Thuần đang đau đầu vì bát thức ăn đầy ắp của , để ý đến sự khác thường của hai họ. Cô ăn khỏe thật đấy, nhưng một bát thịt vun đầy như ngọn núi nhỏ thế thì cũng dọa . Bát ăn cơm của nhà họ Thẩm khác hẳn nhà , là bát tô cỡ lớn.

Hơn nữa, dạo cô ăn uống cũng thiếu thốn gì, trong bụng lúc nào cũng của ngon vật lạ. Hoàn giống với lúc mới xuyên truyện.

Nhìn những gương mặt tươi của các cô, ánh mắt mong chờ của các con, cô đành cắn răng ăn hơn phân nửa. Đến khi thật sự thể ăn thêm nữa, Thẩm Việt mới tay giúp cô “tiêu diệt” nốt phần còn .

Ăn cơm xong, cô kể bộ sự thật cho năm .

Cô kể đơn giản, giọng điệu cũng nhẹ nhàng. Tóm tắt một cách ngắn gọn thì chính là, Lâm Thế Xương vì đổi tim cho Cố Vũ nên dụ dỗ cô đến Dương Thành. Dụ dỗ thì liền tay bắt cóc. Giữa đường cô trốn thoát, đó còn tìm cách hủy hoại nhà họ Cố. Bây giờ, con trai của Lâm Thế Xương chết, còn bản ông cũng tự hủy hoại đời vì buôn bán ma túy.

Cô cũng kể những lời cuối cùng của Lâm Thế Xương cho các cô .

Lâm Huệ Huệ xong liền ôm chầm lấy cô mà nức nở, vì Lâm Thế Xương chết, vì sự tuyệt tình của ông đối với các chị em.

Lâm Huệ Phân ngược bình tĩnh hơn nhiều, bà an ủi Lâm Hiểu Thuần: “Hiểu Thuần, ba cháu đúng, ông c.h.ế.t từ hơn hai mươi năm .”

Lâm Huệ Lan cũng phụ họa: “ thế, về một chuyến mà ngay cả mặt chúng cũng thèm gặp, chắc chắn là cảm thấy còn mặt mũi nào chúng nữa.”

Lâm Huệ Na đập tay xuống đùi một cái đét: “Phải đó, chắc chắn là mặt mũi gặp chúng . Ông ở thôn Thanh Bình lâu như mà cũng chẳng nghĩ đến việc lên huyện thăm chúng một .”

Lâm Huệ Hân kéo Lâm Huệ Huệ : “Thôi nào Huệ Huệ, em bây giờ cũng vô dụng. May mà Hiểu Thuần bình an trở về, nếu năm chị em chúng nửa đời cũng chẳng sống yên .”

Lâm Huệ Huệ nức nở thẳng dậy: “Chị tư, chị xem, em lăn lộn ngoài xã hội cũng ngày một ngày hai, ông là loại tàn nhẫn độc ác như ? Ông lấy tim của Hiểu Thuần, chị xem ông thể ác độc đến thế?”

Lâm Huệ Phân trầm ngâm : “Nếu ông mặt , thế nào cũng tát cho ông hai cái. Chuyện phạm pháp ông dám , chuyện đòi mạng con cái ông cũng dám , nhân tính của ông mất hết .”

Lâm Huệ Na lên tiếng: “Hiểu Thuần đại nghĩa diệt , . Nếu đổi , cũng sẽ như .”

Lâm Huệ Lan tức giận: “Đồ đáng chết, tức c.h.ế.t mất, chúng cứ coi như ông c.h.ế.t từ hơn hai mươi năm .”

Lâm Huệ Huệ gật đầu: “ , trong lòng chúng sẽ mãi mãi ghi nhớ hình ảnh của ông của hơn hai mươi năm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-574.html.]

Lâm Huệ Hân chỉ thở dài một tiếng: “Ai!”

Cứ thế, dù Lâm Thế Xương chết, các cô vẫn trút giận, lời lẽ như d.a.o găm khiến hình ảnh ông trong lòng họ tan nát. Lúc trong phòng chỉ Lâm Hiểu Thuần và năm cô, ngoài. Năm hề giả tạo, họ thực sự căm hận Lâm Thế Xương đến tận xương tủy.

Nghe những lời đầy căm phẫn của các cô, lòng Lâm Hiểu Thuần cũng nhẹ nhõm ít. Trên đường về, cô mường tượng bao nhiêu cảnh các cô sẽ trở mặt với vì chính tay cô đẩy Lâm Thế Xương tù tội, đối mặt với án tử hình. Cô cũng nghĩ sẵn xem sẽ gì nếu các cô thực sự trở mặt.

năm vô cùng thấu tình đạt lý, giống những gì cô tưởng tượng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, : “Các cô, vẫn đối xử với con như xưa, con thật sự vui. Chuyện qua hãy để nó qua , chuyện của Lâm Thế Xương và Cố Vũ cũng nên lật sang trang mới. Trước chúng thế nào, vẫn sẽ như thế. Chỉ cần con còn một miếng ăn, con sẽ để các cô đói.”

Cô gọi thẳng tên Lâm Thế Xương, và năm cô cũng hề để tâm. Suy cho cùng, tình cha con chính Lâm Thế Xương hủy hoại sạch sẽ.

Mọi thứ vẫn như xưa là , tất cả hãy cùng về phía .

Nói chuyện xong với các cô, tảng đá đè nặng trong lòng Lâm Hiểu Thuần cuối cùng cũng đặt xuống.

Trời dần tối, năm cô quyết định ở nhà họ Thẩm. Ngôi nhà mới của nhà họ Thẩm xây rộng rãi, bản vẽ là do cô tìm mạng. Kết cấu nhà cũng tương tự như những căn nhà trong thị trấn, chỉ khác là nhiều phòng hơn. để gắn kết tình cảm, năm chị em vẫn chen chúc ngủ chung trong một phòng.

Sau khi thu xếp thỏa cho các cô, cô mới khỏi phòng.

Vừa bước , Hắc Nha “bịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Lâm tổng, là do , là bảo vệ cô.”

“Mau lên, lên .” Lâm Hiểu Thuần vội vàng đỡ Hắc Nha dậy.

Bây giờ xã hội cũ vạn ác, hở là bắt quỳ lạy. Cũng chẳng triều đại phong kiến, việc xong là lôi đánh chém. Đối với cô, chuyện cô bắt cóc hôm đó của Hắc Nha. Chính cô cũng quá bốc đồng. Con một khi an nhàn quá lâu sẽ dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Dù Nhị Bảo nhắc nhở, cô vẫn vì lo lắng Thẩm Việt rơi bẫy mà mất sự cẩn trọng.

Hắc Nha gầy nhiều, nước da vẫn đen như cũ. Anh mắt hoe đỏ, : “ xứng đáng nhận mức lương cao để ở bên cạnh Lâm tổng. Lâm tổng cần một bản lĩnh cao cường hơn.”

Lâm Hiểu Thuần dùng khăn tay lau nước mắt cho Hắc Nha, dịu dàng : “Nói ngốc gì , chẳng lẽ bên cạnh bảo vệ nữa ?”

“Không, .” Hắc Nha vội vàng phủ nhận: “ nguyện ý ở bên cạnh Lâm tổng, nguyện ý bảo vệ Lâm tổng.”

“Ừ, .” Lâm Hiểu Thuần vỗ vai Hắc Nha: “Sau cứ gọi là chị Thuần, đừng khách sáo như . Cứ yên tâm việc cho , sẽ bạc đãi .”

Loading...