Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 579

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:34:21
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bản thiết kế trang trại cũng là do Lâm Hiểu Thuần tìm kiếm mạng, một mô hình chăn nuôi gà bán tự động. Lợi nhuận sẽ chia đôi, Lâm Hiểu Thuần bỏ vốn, còn Thẩm Dũng góp sức, phụ trách quản lý và chăm sóc.

Trong thời gian xây dựng trang trại, ngày nào Lâm Hiểu Thuần và Hắc Nha cũng dắt Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo đồng chơi. Đi theo còn hai cái đuôi dai như đỉa là Cổ Nguyệt Bát và Sở Phiêu Phiêu. Hai cùng chỉ đơn thuần là để bồi đắp tình cảm, phá đám là chính chứ chẳng giúp việc gì.

Mùa thu hoạch vẫn tới, cả bọn kéo mấy vũng nước bắt cá chạch, bắt ếch xanh, ruộng lạc bắt châu chấu, ngày nào cũng chơi đùa vui quên trời đất.

Đến chạng vạng, Thẩm Việt còn dắt cả bọn bắt ve sầu non.

Nếu hỏi ba đứa trẻ sinh ba thích nhất điều gì, thì chắc chắn đó là bắt ve sầu. Mới bắt mấy ngày mà chúng tích lũy cả khối kinh nghiệm.

Tối nay, Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần dẫn theo ba đứa con, bỏ Cổ Nguyệt Bát, Sở Phiêu Phiêu, Hắc Nha và Béo Nữu, cả nhà năm rủ bắt ve.

Trời tạnh một cơn mưa nên đất hãy còn ẩm ướt. Đêm xuống, ve sầu non từ lòng đất chui lên, con nào con nấy thi bò lên cây. Lâm Hiểu Thuần cầm đèn pin lia một vòng từ gốc lên ngọn, quả nhiên cây mấy chú ve béo núc ních đang vụng về bám chặt. Thẩm Việt nhanh tay cầm ống tre, thoăn thoắt bắt chúng bỏ trong.

Đại Bảo bĩu môi: “Ba ơi, ba nhanh tay quá, để con bắt với.”

Nhị Bảo cũng nhao nhao đòi: “Con cũng bắt!”

Tam Bảo gì, chỉ lắc lắc cánh tay Thẩm Việt, rõ ràng là cu cũng thử.

Thẩm Việt vội vàng gật đầu: “Được, , cả ba đứa đều bắt.”

Lâm Hiểu Thuần đến thẳng lưng nổi, lia đèn pin lên một cành cây cao hơn, phát hiện thêm một con nữa.

Không hai lời, Thẩm Việt bế bổng Tam Bảo lên: “Nào, để Tam Bảo bắt . Cứ theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, ai cũng phần.”

Tam Bảo tóm một con bỏ ống tre, khoái chí khanh khách.

Chưa đầy nửa tiếng , năm cái ống tre đầy ắp ve sầu.

Nhà họ Thẩm vốn ông Thẩm Tam Cân, Thẩm Dũng, Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn là bốn , cộng thêm gia đình Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt năm nữa là chín. Ngoài còn Hắc Nha, Béo Nữu, Cổ Nguyệt Bát và Sở Phiêu Phiêu, tổng cộng mười ba miệng ăn.

Ước chừng mỗi ăn hai con cũng cần hơn hai mươi con . Một ống tre ít nhất cũng chứa ba, bốn chục con, nên năm ống ve sầu dư sức cho ăn thoả thích. Lần cũng kể đến công của Đại Bảo, bé luôn thể tìm chính xác cây nào nhiều ve nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-579.html.]

Ve bắt về rửa qua nước cho sạch, để ráo cho chảo dầu chiên giòn lên, cái mùi thơm mới gọi là quyến rũ c.h.ế.t . Vỏ xác ve công dụng tán phong nhiệt, thông phế, định kinh, ngoài phụ nữ thai nên ăn thì thường đều thể dùng.

Người mặt dày nhất kể đến Cổ Nguyệt Bát, tự gắp đầy một đĩa. Ở thủ đô chẳng bao giờ ăn, về đây ăn cho thèm.

Hắn ăn nhiều thì tự nhiên sẽ ăn ít . Hắc Nha và Béo Nữu mỗi chỉ nếm thử một con ăn thêm nữa. Ông Thẩm Tam Cân cũng nhường cho bọn trẻ, một con cũng chịu ăn, cứ bảo là thích. Thực ông thích , Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần đều rõ trong lòng. Mọi năm, ông Thẩm Tam Cân là mê món ve sầu chiên nhất. Thậm chí ông còn úp ve trong cái sàng, đợi cả đêm cho chúng lột xác, chẳng nỡ dùng dầu mỡ mà chỉ vùi than hồng để nướng những con ve non mới lột da.

Sở Phiêu Phiêu đây dám ăn, nhưng vì Cổ Nguyệt Bát nên cũng thử một con. Ai ngờ ăn xong đ.â.m nghiện cái hương vị béo ngậy . Hai họ ăn gộp khi bằng nửa khẩu phần của những khác, chẳng chút ý thức nào của phận khách.

Lâm Hiểu Thuần nhắc khéo Cổ Nguyệt Bát vài kết quả, đành mặc kệ , dù cũng chẳng của ngon vật lạ gì. Ve sầu là một loại đạm lạ, chỉ cần dị ứng protein thì ăn cũng .

Ai ngờ Cổ Nguyệt Bát cố tình dị ứng, nôn tiêu chảy, vật vã suốt nửa đêm.

Hắn thoi thóp : “Sư cô, cô bỏ thuốc sổ ? Sao ăn mà một con Tào Tháo rượt thế ?”

Sở Phiêu Phiêu xót xa lau mồ hôi cho Cổ Nguyệt Bát, đồng hồ. Đã bốn giờ sáng, cô vẫn dám chợp mắt.

Lâm Hiểu Thuần vươn vai, uể oải rời giường. Khỏi , cô Sở Phiêu Phiêu đập cửa rầm rầm suốt nửa ngày mới tỉnh. Cô chứng dị ứng của Cổ Nguyệt Bát c.h.ế.t , nhiều nhất là khiến chạy nhà xí thêm vài bận. Cô cố tình để khổ sở thêm hai tiếng đồng hồ nữa. Cái thằng nhóc , đúng là thiếu đòn mà.

Nghe xem tiếng cơ chứ! Cái gì mà cô bỏ thuốc? Cô là loại đó ?

Lâm Hiểu Thuần lườm Cổ Nguyệt Bát một cái cháy mặt: “Hồ Tám Đạo, ngươi mà còn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thì cút sớm cho nhờ.”

Sở Phiêu Phiêu chớp chớp mắt hỏi: “Hồ Tám Đạo là ai ạ? Sư cô, cô còn tỉnh ngủ , gọi sai cả tên ?”

Cổ Nguyệt Bát thấy tình hình , vội ôm bụng kêu “ái chà” một tiếng co giò chạy thẳng nhà xí.

“Em tự mà hỏi , còn lẩm cẩm.” Lâm Hiểu Thuần đặt vỉ thuốc lên bàn, ngáp một cái về phòng ngủ nướng tiếp.

Sở Phiêu Phiêu ngơ ngác, nghĩ mãi .

Cổ Nguyệt Bát trong nhà xí mãi thấy , khiến cô lo sốt vó. Cô chạy đến cửa nhà xí gọi: “Nguyệt Bát ca ca, đỡ ? Sư cô để thuốc cho , mau uống , uống là khỏi ngay.”

Cổ Nguyệt Bát đáp vọng : “Ừ, , em về ngủ một lát .”

Loading...