Lâm Hiểu Thuần dở dở : Nhà thiếu tiền , mua thêm một ít cho bọn trẻ cùng ăn chứ.
Thẩm Việt nghiêm túc đáp: Không giống . Hôm nay là Lễ Tình nhân, nên chỉ một em ăn thôi.
Hả?
là một cứng nhắc.
bọn trẻ ở đây, bắt cô ăn vụng đồ ngon một , cô cũng nuốt trôi !
Cô cầm hộp sô-cô-la mà nhúc nhích, Thẩm Việt liền chủ động lấy một viên đưa đến miệng cô: Nào, ăn , há miệng . A...
Lâm Hiểu Thuần bật , cảm giác ăn một viên sô-cô-la mà cứ như đang kẻ trộm. Cô ngậm viên kẹo trong miệng thì cánh cửa phòng đột ngột đẩy .
Ba, , hai đang ăn gì ngon thế? “
“Lâm Hiểu Thuần vạch đen đầy đầu. Muốn qua mặt ba quý tử để ăn vụng ư? Nằm mơ !
Nhị Bảo cái mũi thính như -đa, đặc biệt là với đồ ăn ngon.
Có ba đứa ở đây, Lâm Hiểu Thuần thể ăn mảnh . Cô đành chia thanh sô-cô-la cho ba cục cưng.
Đại Bảo nuốt nước bọt ừng ực: Mẹ cứ ăn ạ, chúng con là .
Nhị Bảo kịp giấu đôi mắt sáng rực vì thèm thuồng, cố nén nước miếng : Tụi con chỉ xem thôi, thật sự ăn ạ.
Tam Bảo cũng hùa theo: Mẹ ăn ạ.
Ba cặp mắt to tròn ngây thơ chằm chằm, khiến Lâm Hiểu Thuần dù cũng nuốt trôi.
Dù Thẩm Việt cùng bà xã hưởng một Lễ Tình Nhân trọn vẹn, để cô một tận hưởng món quà ngọt ngào . con nào mà chẳng là con ruột, thấy thì thôi, chứ thấy chúng nó trưng bộ mặt đáng thương thế , mềm lòng.
Anh thở dài: Các con chờ chút.
Bốn con Lâm Hiểu Thuần còn đang ngơ ngác thì Thẩm Việt , tay còn cầm theo ba hộp sô-cô-la y hệt.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo đồng thanh reo lên đầy phấn khích: Ba là tuyệt nhất, chúng con yêu ba!
Nụ môi Thẩm Việt càng thêm rạng rỡ: Biết là , mau về phòng các con mà ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-593.html.]
Đại Bảo nghiêm túc: Tuân lệnh!
Nhị Bảo lanh lảnh: Vâng ạ, ạ!
Tam Bảo ngoan ngoãn: Dạ .
Cầm sô-cô-la trong tay, ba đứa nhóc vui như Tết.
Trước khi chúng kịp chạy biến, Lâm Hiểu Thuần còn dặn với theo: Đừng ăn hết một lúc nhé, sâu răng đấy.
Đại Bảo hì hì: Mẹ yên tâm, chúng con ạ.
Nhị Bảo và Tam Bảo cũng rối rít hứa sẽ ăn nhiều. Được lời như cởi tấm lòng, ba đứa lập tức chạy mất dạng.
Căn phòng trở về với gian riêng của hai . Thẩm Việt nhẹ nhàng ghép những miếng sô-cô-la bẻ với .
Anh cằn nhằn: Mũi ba đứa thính thật, sô-cô-la của mùi nồng lắm nhỉ?
Lâm Hiểu Thuần chỉ mà .
Thẩm Việt dịu dàng : Hộp là của em. Anh vốn định mai mới cho ba đứa, nhưng giờ cho cũng . Mạn Mạn và Tiểu Siêu ngày mai về cũng phần.
Anh nghĩ chu đáo thật. Miếng sô-cô-la tan chảy trong miệng Lâm Hiểu Thuần, vị đắng nhẹ ban đầu nhanh chóng thế bằng vị ngọt ngào, béo ngậy.
Cô thích hương vị .
Anh đưa em đến một nơi, Thẩm Việt đột nhiên .
Lâm Hiểu Thuần thắc mắc: Không ăn cơm tối ạ? Mình thế ?
Có ăn chứ. Thẩm Việt cưng chiều véo nhẹ mũi cô.
Bà xã ngốc , lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn. bây giờ? Đành cưng chiều thôi chứ.
Anh nắm tay Lâm Hiểu Thuần ngoài, băng qua sân nhà rẽ con đường lớn.
Thật ở thời , khái niệm sâu sắc về ngày Thất Tịch, cũng nhiều ăn mừng. Trên đường phố khá đông , nhưng phần lớn chỉ hóng mát. Các gánh hàng rong cũng bày bán san sát, trông náo nhiệt.
Đây là đầu tiên Lâm Hiểu Thuần ngoài dạo phố buổi tối, cảm giác thật mới mẻ và dễ chịu.