Thẩm Việt kéo cô đến một hàng hạt dẻ rang đường dứt khoát mua một túi.
Đây, em ăn lót , lát nữa phía ăn hoành thánh.
Lâm Hiểu Thuần cong cong mắt : Vâng ạ.
Sợ bẩn tay cô, Thẩm Việt tự tay bóc từng hạt đút cho cô ăn.
Giữa dòng qua , Lâm Hiểu Thuần, vốn chẳng bao giờ để ý đến ánh mắt của khác, lúc cũng thấy mặt nóng ran. Dù là buổi tối, chắc ai chú ý đến họ.
Thẩm Việt cưng chiều vợ thành kỹ năng, thích thể hiện tình cảm một cách quang minh chính đại. Lâm Hiểu Thuần từng nhẩm tính giúp một bài toán cuộc đời: cứ cho là họ sống đến tám mươi tuổi, trừ những năm tháng bận rộn ở bên , thời gian thực sự thuộc về hai khi đầy hai mươi năm. Hai mươi năm , liệu lúc nào cũng kề cận? Nếu tranh thủ từng giây từng phút để yêu thương, chẳng lãng phí những năm tháng thanh xuân tươi nhất ?
Túi hạt dẻ rang đường còn ăn hết, Thẩm Việt mua cho cô lạc luộc và tào phớ. Ăn vặt suốt một đường, bụng cũng lưng lửng.
Thẩm Việt dắt cô một vòng lớn, về cửa nhà .
Anh hỏi cô: Em ăn no ?
Lâm Hiểu Thuần gật đầu: Cũng hòm hòm ạ. Đến cửa , về nhà ?
Thẩm Việt đầy bí ẩn: Không về nhà, chúng đến... nơi đó.
Lâm Hiểu Thuần theo hướng tay chỉ, đối diện chính là một… nhà nghỉ.
Cô ngờ vực liếc Thẩm Việt: Thẩm Việt, lẽ định đưa em nhà nghỉ ăn cơm đấy chứ?
Thẩm Việt bật : Chỉ ăn thôi. Nhà nghỉ đối diện là em dẫn đấy, còn trong bao giờ. Hôm nay em trách nhiệm dẫn mở mang tầm mắt.
A? Lâm Hiểu Thuần đột nhiên hiểu , Thẩm Việt đưa cô thuê phòng!
Cô bất giác đưa tay lên che mặt.
Nhà ở ngay cạnh, hai kéo nhà nghỉ, kỳ quá ?
Vừa phòng của nhà nghỉ Vận May, Thẩm Việt đẩy Lâm Hiểu Thuần ngã xuống giường. Bầu khí lập tức trở nên nóng bỏng, tràn ngập thở ái .
Lâm Hiểu Thuần ngượng chín cả mặt. Cả hai kiếp cộng , đây là đầu tiên cô thuê phòng kiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-594.html.]
Điều kiện của nhà nghỉ quá , nhưng cái sạch sẽ. Chỉ điều, hiệu quả cách âm tệ. Cô còn thấy cả tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp từ phòng bên cạnh vọng sang, khiến mặt cô nóng ran, tim đập thình thịch.
Thẩm Việt khẽ hôn lên môi cô một cái: Đừng mất tập trung, nghiêm túc nào, chúng chuyện chính sự.
Anh dứt lời, Lâm Hiểu Thuần bật khúc khích.
Thẩm Việt nhéo phần eo mềm của cô: Còn nữa là hôn em đấy.
Lâm Hiểu Thuần cũng , nhưng cô nhột. Chẳng hiểu hôm nay Thẩm Việt cứ chạm là cô nhột đến mức nhịn .
Thẩm Việt cũng hết cách, lập tức dùng môi chặn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt hết tiếng của cô bụng, dùng tư thế áp đảo tuyệt đối mà công thành đoạt đất.
Không gian lạ lẫm bên ngoài khác hẳn ở nhà, tranh thủ thời gian.
Lâm Hiểu Thuần cố gắng đè nén, để phát tiếng động.
Thẩm Việt hiển nhiên nghĩ , dù cũng chẳng ở nhà , thế nào thì cứ thế .
Đầu óc Lâm Hiểu Thuần lúc trống rỗng, âm thanh xung quanh đều tan biến. Thẩm Việt cũng vô cùng sức, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt lưng áo.
Âm thanh phòng bên bỗng dưng im bặt.
…
Một lúc lâu , thở của cả hai mới dần định .
Lâm Hiểu Thuần vùi mặt lồng n.g.ự.c Thẩm Việt, thì thầm: Chúng phóng túng quá.
Chúng là vợ chồng. Về chuyện giường, mặt Thẩm Việt càng ngày càng dày.
Lâm Hiểu Thuần bĩu môi: Vừa em kêu to như thế, chắc thấy hết , lát nữa mà ngoài đây?
Thẩm Việt nghĩ sẵn: Cứ đường hoàng mà ngoài thôi. Chúng là vợ chồng hợp pháp, đường đường chính chính.
, Thẩm Việt luôn đường hoàng như thế. Vợ chồng chính thức thì gì sợ”
“Vợ chồng hợp pháp cũng đến lúc về , dù họ cũng chỉ thuê phòng theo giờ mà thôi.
Huống hồ, nếu cả hai mà qua đêm về, ba con trai ở nhà chắc chắn sẽ náo loạn trời đất lên mất.