Lý Chấn Nam dĩ nhiên theo lời . Trước khi , Thẩm Việt lệnh, tuyệt đối cho hai họ cơ hội gặp mặt, trừ khi Từ Văn Tĩnh đồng ý.
Có những thứ, mất mới trân trọng, nhưng tiếc là quá muộn.
Đường sá thời còn gập ghềnh khó , mãi đến trưa mà đoàn vẫn một phần tư quãng đường. Thẩm Việt dừng xe, xuống đường mua ít bánh bao và đồ ăn vặt, nhưng để Lâm Hiểu Thuần và Từ Văn Tĩnh xuống xe. Lý Chấn Nam cũng ở yên xe, ăn uống qua loa tiếp tục lên đường.
Thẩm Chí An ăn nổi, mà Từ Văn Tĩnh cũng nuốt trôi.
Lâm Hiểu Thuần bận tâm đến chuyện khác, cô nhẹ nhàng khuyên bạn: Văn Tĩnh, ăn thì đủ sức để gặp con gái . Vì con bé, cũng cố ăn một chút.
Nghe lời khuyên của cô, Từ Văn Tĩnh mới miễn cưỡng ăn một cái bánh bao. Vì con gái, cô cho phép gục ngã.
Ở chiếc xe còn , khi chuyện từ cha Thẩm Chí An, Lý Chấn Nam chẳng còn chút thiện cảm nào với gã đàn ông . Anh dĩ nhiên sẽ khuyên nhủ gì. Không ăn thì nhịn, cho đầu óc tỉnh táo . Rõ ràng cầm trong tay một ván bài như , tự đánh cho nát bét. Thử hỏi thời buổi , cưới một vợ hết lòng hết yêu , vì sinh con đẻ cái dễ dàng ? Ngay cả mối quan hệ gia đình cũng xử lý nổi, thì còn gọi gì là đàn ông. Lý Chấn Nam thầm nghĩ, nếu Phùng Hỉ chịu gả cho , dù cô thế nào nữa, cha cũng sẽ cung phụng cô như bà hoàng. Nếu họ dám Phùng Hỉ chịu ấm ức, sẽ cùng cô dọn ngoài sống cuộc sống của riêng hai . cũng chỉ thể nghĩ mà thôi, và Phùng Hỉ chia tay .
Khi trời tối, đoàn dừng chân nơi hoang dã, dựng lều trại để nghỉ qua đêm.
Cuối cùng, Từ Văn Tĩnh và Thẩm Chí An cũng thể né tránh nữa.
Nhân lúc Thẩm Việt và Lý Chấn Nam đang nhóm lửa, Thẩm Chí An bước đến mặt Từ Văn Tĩnh.
Văn Tĩnh, em... vẫn chứ?
Từ Văn Tĩnh còn chẳng thèm nhấc mí mắt. Dù đối mặt, dù trái tim đau như cắt, cô cũng thấy thêm một nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-607.html.]
Tránh xa . Giọng cô lạnh lùng.
Hơi thở Thẩm Chí An như ngừng . Văn Tĩnh, ...
Từ Văn Tĩnh thẳng lều. Lâm Hiểu Thuần Thẩm Chí An, : Đợi tìm con bé hãy chuyện khác.
Thẩm Chí An thất thểu gật đầu, lẳng lặng rời xa chiếc lều của họ.
Khi Lâm Hiểu Thuần theo, cô thấy Từ Văn Tĩnh đang run lên bần bật, đến thể kiềm chế. Cô gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy bạn đáng thương. Giữa Từ Văn Tĩnh và Thẩm Chí An vốn vấn đề tình cảm quá lớn, nhưng quá nhiều rào cản chắn ngang giữa họ.
Tâm trạng mà Từ Văn Tĩnh khó khăn lắm mới định Thẩm Chí An cho xáo trộn, nhưng đây là điều thể tránh khỏi. Sớm muộn gì họ cũng đối mặt. Hơn nữa, họ bảo Thẩm Chí An tới. Anh vẫn luôn theo dõi manh mối về đứa bé. Phía công an khi thông báo cho họ, đồng thời cũng báo cho cả Thẩm Chí An.
Những ngày tiếp theo, cần ai thêm lời nào, Thẩm Chí An cũng đến gần Từ Văn Tĩnh nữa, chỉ dám từ xa lặng lẽ dõi theo.
Sau hai ngày rưỡi ròng rã, họ đến Đồng Thành thuộc tỉnh S. Theo chỉ dẫn của công an địa phương, họ tìm nhà của nhặt đứa bé. Thế nhưng, cánh cổng sắt đóng chặt im lìm, căn nhà dường như mấy ngày ai ở.
Sự bình tĩnh mà Từ Văn Tĩnh gắng gượng suốt chặng đường bỗng chốc vỡ tan.
Hiểu Thuần, bây giờ? Họ sẽ ôm con bé bỏ trốn chứ?
Lâm Hiểu Thuần cau mày. Chưa rõ tình hình, cô dám kết luận vội. Cô vội an ủi bạn: Đừng hoảng, chúng hỏi thăm xung quanh xem , hàng xóm láng giềng họ .
Từ Văn Tĩnh tuyệt vọng quanh. Nơi đây là một vùng núi hẻo lánh. Con gái cô mới sinh vài ngày xa , đến một nơi xa xôi, sống trong cảnh thế ... Nghĩ đến thôi cô cũng dám, con bé liệu ?
Lâm Hiểu Thuần và Từ Văn Tĩnh ở cửa nhà. Thẩm Việt, Thẩm Chí An, Lý Chấn Nam cùng công an địa phương chia hỏi thăm tung tích của gia đình .