Giá mà  tỉnh dậy thì  , hoặc là để  Bính Tịch Tịch   gọi  cũng .  nó  một vòng mà chẳng thấy  Bính Tịch Tịch   cả.
Đang lúc định từ bỏ, nó bỗng thấy Tần Kiến Thiết và Tô Tuyết Hàm từ xa  tới, liền vội vàng gào lên:  Ông , bà mợ ơi, mau tới cứu cháu với! “
“Thằng nhóc thối !
Thẩm Việt vốn chẳng định  tay, nhưng tiếng la oai oái của Đại Bảo như đổ thêm dầu  lửa, khiến cơn giận trong lòng  bùng lên ngùn ngụt.
Anh bẻ khớp tay, các ngón tay kêu lên một tràng  rắc rắc  giòn giã.
Đại Bảo  hề hề lấy lòng:  Ba ơi, ba bình tĩnh nào. Con chỉ đùa với ông  và   một chút thôi mà. 
 Tần Kiến Thiết và Tô Tuyết Hàm  chẳng nghĩ đó là lời  đùa, cả hai đều sải bước nhanh về phía .
Tần Kiến Thiết sa sầm mặt, hỏi ngay:  Đại Bảo,   ba con đánh con ? 
Đại Bảo vội vàng lắc đầu quầy quậy:  Dạ ,   ạ. 
Chuyện vốn dĩ  đơn giản, nhưng cái vẻ ấp úng của Đại Bảo  khiến Tần Kiến Thiết càng thêm tin rằng Thẩm Việt  thực sự  tay với thằng bé. Ông cho rằng Đại Bảo vì sợ uy của ba  nên  dám  thật.
Ông trầm giọng  với Thẩm Việt:  Dạy trẻ con   dạy như . Chỉ dùng đòn roi thì chẳng  tác dụng gì . 
Thẩm Việt chỉ kịp giải thích:  Con   đánh nó. 
Tần Kiến Thiết  hài lòng:  Trẻ con bé thế  thì   dối là gì? 
Thẩm Việt:  ... 
Tô Tuyết Hàm  nhịn , bật  khúc khích:  Thủ trưởng Tần, Đại Bảo   là   đánh mà,   bảo thằng bé  dối  chứ? 
Nhị Bảo, Tam Bảo, Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu cũng chạy tới  chứng, đồng thanh khẳng định Thẩm Việt  hề đánh  trai.
Tần Kiến Thiết thoáng chốc thấy  hổ vô cùng.
Ông lập tức chữa ngượng:  Ấy,  còn   xong. Chỉ dùng đòn roi là  , mà ...  kết hợp với các hình phạt khác nữa. 
Đại Bảo mếu máo:  Ông  ơi, ông  ruột của con ơi, giơ cao đánh khẽ với ạ! 
Tần Kiến Thiết  ha hả:  Bọn  ngày xưa   lời là  treo lên đánh đấy. Bây giờ thì  nên  thế nữa,  là phạt nó   các  chị em ăn những món nó thích nhất . 
 Cứ quyết định   ạ.  Thẩm Việt lập tức nể mặt Tần Kiến Thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-613.html.]
Độc quá !
Đại Bảo tức đến hộc máu. Trong đầu  bé, hình ảnh những chiếc đùi gà  bóng lưỡng, cổ vịt đậm đà, bánh dứa ngọt lịm và cá khô giòn tan mà  yêu thích nhất dường như đang mọc cánh bay  mất.
Chỉ tưởng tượng thôi  thấy đau lòng đứt ruột.
Giờ đây, khi  tận mắt chứng kiến cảnh đó, nước miếng của Đại Bảo cứ ứa  ròng ròng.
Thế nhưng   chỉ cho  bé ngửi mùi thơm, chứ nhất quyết  cho ăn,  còn bắt  tiếp tục  tấn.
Lâm Hiểu Thuần thức dậy, trông thấy cảnh tượng  nhưng  vội  đỡ cho con trai.
Đại Bảo  thấy , nước mắt tủi   bà  một tiếng  tuôn rơi.
 Mẹ ơi... 
Lâm Hiểu Thuần liếc  con trai, giọng điệu thản nhiên:  Tấn  vững . 
Cô  tỏng thằng con  lắm mưu nhiều kế, chính vì  mới càng  rèn giũa nhiều hơn.
Niềm hy vọng cuối cùng của Đại Bảo  tan thành mây khói.
Cậu bé đành     ăn uống rôm rả, trò chuyện vui vẻ bằng ánh mắt thèm thuồng.
Lâm Hiểu Thuần  sang hỏi Tô Tuyết Hàm:  Mợ và  định ở huyện Trường Thắng bao lâu? 
Tô Tuyết Hàm liếc  Tần Kiến Thiết:  Mợ chỉ xin nghỉ  mấy ngày, mai là  về . Còn  của cháu thì   ở  bao lâu, mợ cũng  hỏi. 
Lâm Hiểu Thuần thở dài:  Cái  mà còn  hỏi ? Mợ   thì    mà ở  . 
Tô Tuyết Hàm lườm cô một cái:  Nói linh tinh,   thẳng toẹt  thế. 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 Ha ha ha ha ha. 
 Ha ha ha ha ha. 
Hai     cùng phá lên .
Tô Tuyết Hàm của bây giờ  cởi mở hơn nhiều, nụ   môi cũng tươi tắn hơn hẳn. Chẳng cần hỏi cũng  Tần Kiến Thiết cưng chiều vợ đến mức nào, nếu  thì  bà   thể ngày càng trẻ trung, với những biểu cảm linh động như một đứa trẻ thế .
Lâm Hiểu Thuần   sang  . Tần Kiến Thiết mặt mày hồng hào, trông quả thực trẻ  mấy tuổi so với  đây. Mấy ngày nay, cô  cho ông uống liền mấy ngày nước linh tuyền, đến cả giọng  của Tần Kiến Thiết cũng trở nên to và vang hơn .
Lúc hai  họ về,  đưa cho họ một ít rượu nho ủ bằng nước linh tuyền mang  mới , như  họ  thể uống thêm một thời gian nữa. Cô  thử , rượu nho ủ bằng nước linh tuyền sẽ khuếch đại công hiệu lên  nhiều. Biết   một thời gian điều trị, Tô Tuyết Hàm  thể phục hồi chức năng sinh sản thì .