Lâm Hiểu Thuần hất cằm:  Chỉ cần ông  bước  khỏi y quán  thì sẽ  c.h.ế.t . 
Người bệnh thở phào nhẹ nhõm, dường như    c.h.ế.t là yên tâm .
Lâm Hiểu Thuần  sang  với Lưu Chí Mãn:  Tìm  đưa ông  đến Cục Công an . 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Lưu Chí Mãn:  ... 
Người bệnh:  ... 
Lâm Hiểu Thuần cau mày:  Ngẩn  đó  gì? Đưa đến Cục Công an ngay lập tức! 
 Vâng!  Lưu Chí Mãn vội gọi hai học trò nhỏ đến khiêng  .
  bệnh  ôm c.h.ặ.t c.h.â.n giường, sống c.h.ế.t  chịu .
   ,    !    chết! 
Lưu Chí Mãn nhíu mày:  Rốt cuộc là ông  thế nào? Cứu thì ông  vui,  cứu thì ông  ăn vạ  . Ông  cái quái gì  hả! 
Người bệnh ôm đầu  rống lên:   cũng   nữa,  chỉ là   về nhà thôi. 
Lưu Chí Mãn tức đến độ buột miệng:  Nhà ông  sư tử Hà Đông ! 
Người bệnh hỏi :  Sao  ? Mụ vợ ở nhà  ghê gớm lắm.    về, thật sự   về . Các    , cái kiếp  ở rể nó khổ lắm. …  sống chẳng khác gì con lừa! 
Lâm Hiểu Thuần  đồng hồ, hôm nay  hẹn đưa bọn trẻ  leo núi mà   lãng phí ở đây hơn một tiếng đồng hồ.
Cô lạnh lùng  tối hậu thư:  Bây giờ ông  hai lựa chọn: một là về nhà, hai là đến Cục Công an. Nếu còn tiếp tục ăn vạ,  sẽ gọi  của Cục Công an đến đưa ông  ngay lập tức. 
Người bệnh lập tức mềm nhũn:  … … thôi cứ đưa  đến Cục Công an . 
Lưu Chí Mãn liền cho  đưa bệnh nhân đến Cục Công an.
Lâm Hiểu Thuần vội vàng bảo Tiểu Lý lái xe đưa  về nhà.
Nào ngờ  về đến cổng, cô  thấy một đám  đang vây kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-623.html.]
Cô vội vàng xuống xe, chen  đám đông.
 Làm ơn cho qua một chút, nhường đường một chút! 
Vừa  thấy cảnh tượng  mắt, cô  tức sôi máu.
Hóa  là bà dì ba Vương Quế Phân   điều của Thẩm Việt đang dẫn con gái đến cửa gây sự.
Vương Quế Phân đến giờ vẫn    , nhưng điều đó  cản  bà  giương nanh múa vuốt, la lối om sòm.
Thẩm Việt thấy cô về liền kể  đầu đuôi sự việc.
Nguyên nhân họ đến gây rối là vì Thẩm Lan đính hôn mà  mời nhà họ.
Người phụ nữ cao lớn thô kệch,  đen  khỏe, trông như đàn ông bên cạnh Vương Quế Phân chính là con gái lớn của bà , Lý Tố Hoàn.
Đã hơn bốn mươi tuổi đầu mà vẫn hùa theo    loạn.
Cũng chẳng trách Vương Quế Phân  chọn giữ Lý Tố Hoàn ở  nhà.
Trông còn khỏe hơn cả đàn ông!
Lý Tố Hoàn chống nạnh quát:  Hai đứa em họ  ăn kiểu gì thế hả? Bọn chị  cầu cạnh gì nhà các em . Em Thẩm Lan đính hôn là chuyện lớn như  mà các em cũng  báo một tiếng, rõ ràng là coi thường nhà chị ! “
 “Chết tiệt! 
Lâm Hiểu Thuần thầm rủa trong lòng.  là chuyện quái gì cũng  thể xảy , mà năm nay  đặc biệt nhiều.
Cô thầm hối hận vì  dậy sớm. Phải  sẽ tốn công tốn sức đối phó với mấy kẻ trời ơi đất hỡi , thà cô ngủ nướng thêm một lát còn hơn. Có khi ngủ một giấc dậy, mấy chuyện vớ vẩn   chẳng còn nữa .
Cô  thể nhịn  nữa, cao giọng quát:  Làm loạn đủ ? Chúng  mời ai đến nhà là chuyện của chúng ,  liên quan đến các . Cút khỏi cửa nhà  ngay, nếu   báo công an đấy! 
Lý Tố Hoàn lập tức chống nạnh, ưỡn ngực, gân cổ lên cãi:  Báo ,  giỏi thì báo ! Hai cái thứ bất hiếu chúng mày,  tao là dì ba của chúng mày đấy. Bà     cũng là vì nai lưng   việc cho chúng mày. Giờ chúng mày  trở mặt là trở mặt,  còn là  ,    chuyện  trái  hả? 
Thẩm Việt lặng lẽ chắn   Lâm Hiểu Thuần. Với cái bộ dạng hung hăng như gà mái xù lông của Lý Tố Hoàn,  chừng sẽ vung tay vung chân   khác  thương.
Anh  đầu  với Hổ Nữu:  Cháu  báo công an , cứ    đến cổng nhà  gây rối.