Thẩm Việt định múc cơm cho Lâm Hiểu Thuần thì đột nhiên Đại Bảo : Bố ơi, con thấy hôm nay bố gì đó giống ngày? “
“Thẩm Việt ngơ ngác, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Có gì khác chứ?”
Thẩm Mạn Mạn lanh lảnh : “Bố vẻ trắng hơn ạ.”
Thẩm Việt bất giác sờ lên mặt , chẳng hiểu mô tê gì.
Lúc soi gương nhận nhỉ!
Thẩm Tử Siêu cũng hùa theo: “Hình như chỉ trắng mà da cũng hơn nữa.”
Trán Thẩm Việt nổi đầy vạch đen. Anh đường đường là một đấng mày râu, cần gì da dẻ mịn màng!
Anh cúi đầu tay , vén tay áo lên xem xét cánh tay.
Dường như ngay cả vết sẹo cũ cũng mờ ít.
Đại Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên : “Bố ơi, con nhớ trán bố một vết sẹo mà, giờ thấy nữa ạ?”
Thẩm Việt nhướng mày, sang Nhị Bảo và Tam Bảo. Cả hai đứa đều gật đầu lia lịa xác nhận.
Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn thì ngơ ngác hiểu, vì cả hai chẳng ấn tượng gì về vết sẹo trán Thẩm Việt.
Thế nhưng, chuyện Thẩm Việt đen một thời gian theo Thẩm Dũng trại gà thì là thật.
Chuyện cả hai bé đều nhớ rõ mồn một.
Thế là cả hai cũng nhao nhao khẳng định rằng Thẩm Việt trắng .
Bảy đứa trẻ đều như , Thẩm Việt còn nghi ngờ gì nữa.
Anh vội vàng chạy về phòng.
Vừa đến cửa, con ch.ó “Bính Tịch Tịch” cũng sủa về phía hai tiếng.
Thẩm Việt hiểu “Bính Tịch Tịch” biểu đạt điều gì, nhưng Đại Bảo thì rành mạch.
“Bính Tịch Tịch” đang , Thẩm Việt mùi của “phòng khám Đông y”.
Đại Bảo thầm tặc lưỡi.
Mũi chó đúng là mũi chó, quả nhiên thính thật.
Nếu một ngày nào đó bố cũng thể ở phòng khám Đông y thì bao!
Cậu bé liền bỏ luôn cả bài tấn, ngẩn theo bóng lưng của bố, vẻ mặt đăm chiêu.
Thẩm Việt phòng liền vớ ngay lấy chiếc gương soi tới soi lui.
Anh giơ cao lên hạ thấp xuống, nghiêng qua trái ngó qua , xem xét một cách kỹ lưỡng.
Lâm Hiểu Thuần hiểu chồng đang gì, bèn hỏi: “Anh cứ soi gương như thế, chẳng lẽ thể trai hơn ?”
Thẩm Việt đặt gương xuống, Lâm Hiểu Thuần: “Vợ , em xem mặt gì đổi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-635.html.]
Lâm Hiểu Thuần thật phát hiện từ sáng sớm, cô mím môi : “Thay đổi gì , lúc nào mà chẳng trai như !”
Thẩm Việt véo nhẹ lên gò má trắng nõn của cô: “Nghiêm túc , đang hỏi thật đấy. Em kỹ mặt xem, vết sẹo trán biến mất .”
Lâm Hiểu Thuần bình thản đáp: “Ừm, mà, trông trẻ hẳn.”
Thẩm Việt định vạch áo Lâm Hiểu Thuần xem, nhớ cô cũng một vết sẹo.
Lâm Hiểu Thuần vội đẩy tay : “Này, Thẩm Việt, định gì đấy? Giữa ban ngày ban mặt, kiên nhẫn một chút .”
Thẩm Việt vỗ trán: “Kiên nhẫn cái gì mà kiên nhẫn, xem vết sẹo lưng em thôi.”
Lâm Hiểu Thuần: “...”
Không sớm.
Hại cô cứ tưởng định chuyện gì đó bậy bạ giữa ban ngày!
Thẩm Việt như ý nguyện một lát, rơi trầm tư.
Vết sẹo biến mất.
Làn da còn láng mịn hơn cả trứng gà bóc.
Bây giờ thể chắc chắn, đây chính là tác dụng của bồn nước thuốc tắm tối qua.
Lâm Hiểu Thuần hỏi : “Thấy ?”
Thẩm Việt lắc đầu: “Không .”
Lâm Hiểu Thuần : “Không là .”
Thẩm Việt: “...”
Lâm Hiểu Thuần kéo tay về phía nhà bếp: “Đi thôi, chúng ngoài ăn cơm, đói quá !”
Thẩm Việt cũng bận tâm nữa, nắm tay Lâm Hiểu Thuần bếp.
Vừa bếp, Thẩm Tam Cân dán chặt mắt đôi tay đang nắm lấy của Thẩm Việt và Lâm Hiểu Thuần.
Lâm Hiểu Thuần kịp phản ứng, dù đây cũng là nhà , ngày nào cũng thế nên cô quen .
Thẩm Tam Cân thấy ngại ngùng vô cùng.
Thẩm Việt phản ứng , nhân lúc ngó nồi, liền kín đáo buông tay Lâm Hiểu Thuần .
Lâm Hiểu Thuần những chiếc bánh ngô mà Thẩm Tam Cân hấp, cảm thấy thật mới lạ.
Cô với ông: “Vất vả cho bố ạ.”
Thẩm Tam Cân chất phác gật đầu.
Ông vẫn còn đang thắc mắc, tình cảm của con trai và con dâu đến mức ?
Ông nhớ hồi hai đứa mới cưới, chúng nó còn chẳng mắt, thậm chí liếc đối phương một cái cũng thèm.