Lâm Hiểu Thuần hốt hoảng hỏi: “Có chuyện gì thế ? Sao thương nông nỗi ?”
Hốc mắt Lục Cố Định đỏ hoe: “Chị họ, em… em…”
Cậu đưa tay , lòng bàn tay đầy những nốt phồng rộp rớm máu, vân tay gần như mài mòn hết. Nhìn bộ dạng đầy thương tích cùng cái chân băng bó của , trông thảm nỡ .
Lâm Hiểu Thuần liếc Thẩm Việt, vội giải thích: “Bên công trường báo với là Cố Định tự bất cẩn ngã từ giàn giáo xuống.”
“Em chuyển gạch ? Giàn giáo cao như thế, trèo lên đó gì?” Lâm Hiểu Thuần cứ nghĩ công việc chuyển gạch chỉ đơn thuần là khuân vác ở đất, hiểu Lục Cố Định leo lên cao. Cô cả Lâm Huệ Phân dặn dặn rằng sợ độ cao.
Lục Cố Định nghẹn ngào: “Em chỉ chứng minh khác thì em cũng .”
“Haiz!” Lâm Hiểu Thuần thở dài. “Thôi cứ ở đây dưỡng thương , đợi khỏe thì để họ đưa em đến trường học.”
Đã đến nước , chỉ thể chữa trị cho . Vết thương của Lục Cố Định đều là ngoài da, trông thì nghiêm trọng nhưng thực đáng ngại. Cái chân thương cũng quá nặng, chỉ là thương gân động cốt gây sưng tấy mà thôi. Lâm Hiểu Thuần thuốc đặc trị, chẳng cần đến trăm ngày, chỉ mười ngày nửa tháng là thể hồi phục như thường.
Lục Cố Định cố gượng dậy: “ em còn lính nữa!”
Thẩm Việt sa sầm mặt, giọng nghiêm khắc: “Ước ban đầu của em là bảo vệ tổ quốc, mà chỉ đơn thuần là trở nên mạnh mẽ hơn. Có nhiều con đường để trở nên mạnh mẽ, nhất thiết quân ngũ. Môi trường quân đội còn cực khổ hơn ở công trường nhiều, em đến cả việc chuyển gạch còn chịu nổi thì đừng nghĩ đến chuyện lính nữa.”
Đi lính cũng , nhưng nếu chịu nổi vài ngày bỏ cuộc, trở thành lính đào ngũ thì sẽ đời khinh bỉ. Thay vì kẻ đào ngũ, thà rằng đừng để khỏi mất mặt. Mất mặt là chuyện nhỏ, mất khí tiết mới là chuyện lớn.
Lúc , khát vọng nhập ngũ của Lục Cố Định còn mãnh liệt như . Cậu vẫn hỏi: “Không lính thì cách nào để mạnh lên ạ?”
Thẩm Việt trầm ngâm một lát đáp: “Chạy bộ, chơi bóng, hít đất, gập bụng… các phương pháp rèn luyện thể chất khác. Cứ xây dựng nền tảng cho hãy tính chuyện khác.”
Lục Cố Định gật đầu chiều hiểu.
Sau khi sắp xếp thỏa cho Lục Cố Định, Lâm Hiểu Thuần gọi điện cho cô cả Lâm Huệ Phân. Cô chỉ rằng Lục Cố Định từ bỏ ý định lính, sẽ ở thủ đô chơi vài ngày cô sẽ đưa đến trường.
Lâm Huệ Phân mừng rỡ, luôn miệng . Tảng đá lớn trong lòng bà cuối cùng cũng đặt xuống. Bà hỏi thăm chuyện của Trịnh Ngọc Quyên. Lâm Hiểu Thuần với cô rằng Trịnh Ngọc Quyên xong việc đợt cũng sẽ trở về huyện Trường Thắng, nhưng bây giờ lúc.
Lâm Huệ Phân tin tưởng Lâm Hiểu Thuần, lo lắng trong lòng cũng theo đó mà tan biến. Gánh nặng trong lòng Lâm Hiểu Thuần cũng nhẹ phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-649.html.]
Buổi chiều, Lâm Hiểu Thuần đến đón Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo thì thầy giáo Dương gọi văn phòng. Thầy Dương chỉ là giáo viên mà còn là phụ trách chính của lớp mẫu giáo .
Vẻ mặt thầy Dương vô cùng nghiêm nghị, khiến Lâm Hiểu Thuần cũng bất giác căng thẳng theo. Ba đứa trẻ vẫn đang chơi đùa ở ngoài cửa, cô thấy các con thích lớp học . Nếu thầy Dương vì áp lực của cục trưởng Lưu mà cho các con cô học ở đây nữa, chúng nhất định sẽ thất vọng.
Cô thể để các con thất vọng. Nếu cục trưởng Lưu thật sự , cô sẽ dùng cách để hạ bệ ông .
Nghĩ thì nghĩ , nhưng thầy Dương lên tiếng, cô cũng chỉ thể phỏng đoán.
Thầy giáo Dương trầm ngâm một lúc lâu mới : “Lớp học của chúng … thể sẽ đóng cửa . Lần thật sự đắc tội với cục trưởng Lưu. Ông đến, nhưng gọi điện yêu cầu chúng cho ba đứa con nhà cô thôi học.”
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Giọng Lâm Hiểu Thuần lạnh : “Vậy ý của thầy là ?
“Khoan , cô Dương lớp mẫu giáo của chúng thể sẽ mở nữa.
Nói cách khác, cô Dương đồng ý với yêu cầu của Cục trưởng Lưu.
Nếu cô nhầm thì giọng điệu của cô giáo ban nãy phần nặng nề.
Cô Dương vội vàng giải thích: Chị Lâm, chị đừng hiểu lầm. ý định cho ba đứa thôi học , các cháu đều ngoan và học . chỉ hỏi xem chị quen vợ của Cục trưởng Lưu . Nếu , nhất là chúng nên tìm cách giải quyết riêng với , như thì lớp mẫu giáo của chúng mới thể tiếp tục .
Lâm Hiểu Thuần khựng một chút, thể thừa nhận cô Dương quả thực thông minh.
Cô và Bạch Vi quen qua cuộc chuyện , nên khéo léo nhờ mặt giải quyết vấn đề, giúp cô thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại. Một sự thông minh quang minh chính đại, kiểu lén lút giở trò lưng, nên khiến khác thấy phản cảm.
Cô suy nghĩ một lát nghiêm túc đáp: Em sẽ thử xem , nhưng dám chắc là sẽ thành công. Tất cả cũng vì bọn trẻ thôi, em sẽ cố gắng hết sức .
Cô Dương vui mừng mặt: Vậy thì quá . Vất vả cho chị quá, cũng thực sự hết cách nên mới đành phiền chị thế .
Em hiểu mà. Lâm Hiểu Thuần để bụng.
Với tính cách thù dai của Bạch Vi, đến một con ch.ó nó còn tha, thì thể dễ dàng bỏ qua cho con cô . Cho dù cô Dương nhờ, cô cũng sẽ tự tìm cách giải quyết. Giờ đây bán cho cô Dương một cái ân tình, tự nhiên cô cũng sẽ đối xử hơn với bọn trẻ nhà cô.
là một công đôi việc, cớ !