Lâm Hiểu Thuần gõ nhẹ lên trán cả:
“Phản đối hiệu lực.”
Cô sang Nhị Bảo:
“Thế còn Nhị Bảo, hôm nay con gì lúc thấy chán?”
Nhị Bảo tủm tỉm :
“Dạ, con suy ngẫm về nhân sinh ạ!”
“Ồ?” Lâm Hiểu Thuần cũng bật , “Suy ngẫm về nhân sinh nào thế?”
Có thể việc ngẩn thành một chuyện cao siêu như , thằng bé cũng đúng là nhân tài.
Nhị Bảo hì hì:
“Con đang đoán xem câu tiếp theo cô giáo sẽ gì ạ.”
“Haha.” Lâm Hiểu Thuần Nhị Bảo chọc cho ngớt.
lúc đó, Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu cũng tan học .
Tối đó, Lâm Hiểu Thuần thực hiện lời hứa của . Cô chỉ gắp đùi gà cho Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu mà còn cho cả Nhị Bảo và Tam Bảo.
Chỉ Đại Bảo một chọc chọc bát cơm, môi trề cả tấc.
Thẩm Việt thắc mắc hỏi:
“Sao Đại Bảo đùi gà thế em?”
Lâm Hiểu Thuần nhướn mày:
“Anh tự hỏi nó xem.”
Đại Bảo xua tay lia lịa:
“Ba đừng hỏi con, hỏi thì con cũng chỉ là con thích ăn đùi gà thôi.”
Thẩm Việt ngay con trai gây họa. Anh gắp một miếng rau xanh bát Đại Bảo, ôn tồn :
“Ăn nhiều rau cho mau lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-660.html.]
Mặt Đại Bảo càng dài :
“Ba, ba con ghét ăn rau xanh mà.”
Thẩm Việt nghiêm mặt:
“Chính vì con thích ăn rau nên ba mới bắt con ăn. Ăn hết sẽ phạt tấn thêm nửa tiếng nữa.”
“A?” Đại Bảo dám cãi nữa, “Con còn…”
Cậu bé định buổi chiều còn học, nhưng lời đến bên miệng nuốt . Cãi nữa thế nào cũng tăng thời gian phạt. Đây là kinh nghiệm xương m.á.u mà rút . Thôi thì ít , ăn nhiều cơm thì hơn.
Cậu bé kẹp miếng rau xanh, đưa lên miệng mấy cuối cùng nhắm mắt nhắm mũi nuốt như uống thuốc, vẻ mặt đau khổ tột cùng. Giờ chỉ đến lớp ngay lập tức, dù học nhàm chán cũng còn hơn là tấn. Bạn Tiểu Hương Hương ở lớp đáng yêu bao, chơi với bạn vẫn vui hơn nhiều.
Nghĩ thì nghĩ , nhưng ăn cơm xong, vẫn ngoan ngoãn sân tấn.
Nhị Bảo và Tam Bảo cầm đùi gà, mỗi đứa lén cho cắn một miếng. Lâm Hiểu Thuần mắt nhắm mắt mở coi như thấy. Dù đây cũng là cơ hội bồi đắp tình cảm em, cô vui khi thấy cảnh .
Buổi trưa, khi đưa ba đứa trẻ đến trường, Lâm Hiểu Thuần qua nhà xem tình hình Lâm Huệ Huệ.
Lần , nhà của Lâm Huệ Huệ vô cùng yên tĩnh. Có điểm yếu nắm trong tay, thêm Hắc Nha ở đó, Hứa Quốc Đống cũng chẳng gây sóng gió gì.
Quả nhiên, khi cô gõ cửa bước , một cảnh tượng dở dở hiện . Vừa mở cửa, cô thấy Hứa Quốc Đống đang quỳ sụp đất, hành lý xếp gọn bên cạnh, mặt mày thảm thiết van xin Lâm Huệ Huệ:
“Huệ Huệ, chúng ly hôn , em cho ở nhờ mấy hôm ? Em vốn lương thiện mà, đến chồng ly hôn lâu em còn cho mượn tiền, chắc em cũng nỡ nhẫn tâm với như , ?
“Ồ, bây giờ thì ông cô lương thiện? Đợi đến lúc cô mủi lòng tha thứ, thì ông sang chửi rủa cô là đồ lẳng lơ ong bướm, ? Bằng chứng của ông vẫn còn trong tay chúng đấy, còn dây dưa nữa sẽ gửi thẳng đến xưởng phim, để cái ghế đạo diễn hữu danh vô thực của ông cũng chẳng còn.
Lâm Hiểu Thuần hừ lạnh.
Cô gần như thể đoán , chỉ cần Lâm Huệ Huệ đồng ý , Hứa Quốc Đống sẽ ngon ngọt dỗ dành, đó sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thậm chí còn tàn tệ hơn .
Bị Hứa Quốc Đống đe dọa, Lâm Huệ Huệ c.h.ế.t tâm .
Làm cô thể tiếp tục ở bên một kẻ biến thái như nữa.
Không xách hành lý thì cút tay , đồ khốn!
Hơn một nửa hành lý là tiền của cô bỏ mua, Hứa Quốc Đống đúng là một kẻ ăn cháo đá bát.
Nghĩ đến đây, Lâm Huệ Huệ rùng nhớ những trận đòn tàn nhẫn của Hứa Quốc Đống.
Bốp!
Bốp!