Bầy chó như phát điên lao về phía , Lâm Hiểu Thuần và   cũng vội vã chạy theo. Điều cô  ngờ tới là phía  cánh cửa  là một địa đạo, nối thẳng  hầm trú ẩn  núi.
Họ cứ thế chạy theo bầy chó đến một  đất trống bên ngoài, nhưng  thấy một bóng , cũng chẳng tìm thấy  Bính Tịch Tịch .
 Bính Tịch Tịch  cứ như  mà    mang  mất.
Đại Bảo đột nhiên phát hiện một nhúm lông màu trắng, giống hệt lông    Bính Tịch Tịch .
Hắc Nha hỏi:  Chị Thuần, chúng   tìm tiếp ? 
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu:  Về  . 
Trời tối đen như mực, nếu   đèn pin thì họ chẳng thể  thấy gì. Không  tin tức gì cũng  thể xem là tin , Lâm Hiểu Thuần tự an ủi  như .
Thẩm Việt bế Đại Bảo suốt dọc đường mà  hề thấy mệt. Thấy vợ  trông phờ phạc, rã rời,  liền đưa Đại Bảo cho Hắc Nha:  Hắc Nha, cô bế Đại Bảo . 
Hắc Nha  hiểu tại , nhưng vẫn ngoan ngoãn đón lấy thằng bé.
Thẩm Việt  tới  mặt Lâm Hiểu Thuần,  xổm xuống:  Lên ,  cõng em về. 
Lâm Hiểu Thuần sững ,  cũng leo lên lưng . Vừa   để ý, giờ mới thấy quãng đường đuổi theo thật sự  xa, đôi chân cô đau nhức rã rời.
Đại Bảo bĩu môi, mách lẻo:  Dì Hắc Nha thấy , ba con thiên vị lắm. 
Hắc Nha  nhịn  :  Thiên vị , dì thấy ba con lúc nào cũng  mà! 
  đó, lúc nào cũng thiên vị.  Đại Bảo càng  càng thấy ba  thiên vị quá đáng.
Hắc Nha véo nhẹ mũi thằng bé:  Ba đối  với  là chuyện bình thường mà. Với , nếu ba   với  con, chẳng  con sẽ còn buồn hơn ? 
Đại Bảo ngẫm nghĩ một lúc:  Cũng đúng ha!  con vẫn thấy ba thiên vị. 
Hắc Nha    phá lên, nhưng  cảnh   thích hợp. Cô bèn hỏi  Đại Bảo:  Vậy   lớn lên, con sẽ  với vợ hơn   với  hơn? 
Đại Bảo  chút do dự đáp:  Đương nhiên là  với  . 
Hắc Nha  ngay mà. Trẻ con đứa nào cũng   thôi, còn lớn lên  giữ lời  thì ai mà  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-684.html.]
Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt   cuộc đối thoại của họ, nhưng chẳng  tâm trạng nào để xen . Đặc biệt là Lâm Hiểu Thuần, lòng cô nặng trĩu. Cô    Bính Tịch Tịch  giờ  , lỡ nó xảy  chuyện gì, cô   thế nào đây?  Bính Tịch Tịch  chỉ  thể phát huy năng lực lớn nhất khi ở bên cạnh cô, một khi rời , cô  dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Về đến nhà, Lâm Hiểu Thuần vẫn ủ rũ  vui.
Thẩm Mạn Mạn vẫn  ngủ, chạy  hỏi :  Mẹ ơi, con ngủ chung với Tiểu Tiểu   ạ? 
Nghe thấy cái tên Lục Tiểu Tiểu, Lâm Hiểu Thuần giật , cả  như bừng tỉnh:  Con  cái gì? 
Thẩm Mạn Mạn suýt nữa thì   dọa sợ:  Mẹ   ạ? Con chỉ  ngủ chung với Tiểu Tiểu thôi, bạn  đang ở trong phòng con đợi  trả lời đó ạ! 
Lâm Hiểu Thuần c.h.ế.t lặng.
Thẩm Việt dường như  hiểu  điều gì,  vỗ nhẹ  vai cô,  hiệu cô hãy bình tĩnh. Sau đó,   sang  với Thẩm Mạn Mạn:  Đương nhiên là   con gái. 
Lâm Hiểu Thuần cũng kịp phản ứng :  Mẹ  lấy thêm chăn mền cho con nhé. 
Thẩm Mạn Mạn thấy  cũng đồng ý cho Lục Tiểu Tiểu ở  thì vui mừng  mặt.
Thật , Lâm Hiểu Thuần    xem Lục Tiểu Tiểu ngay lập tức. Cô  quá nhiều nghi vấn cần  giải đáp.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
 Tiểu Tiểu, cháu  đây bằng cách nào ? 
Lục Tiểu Tiểu bình tĩnh đáp:  Cháu   từ cửa ạ! 
Thẩm Mạn Mạn chen :  Mẹ ơi, Tiểu Tiểu   từ cửa mà, là chú Tiểu Lý mở cửa cho bạn  đó. 
 Khi nào? 
Thẩm Mạn Mạn  kịp trả lời, Lục Tiểu Tiểu  rưng rưng chực :  Mạn Mạn,      thích tớ ? Hay là tớ về  nhé. 
Mạn Mạn chớp chớp mắt, ngơ ngác. Mẹ    thích bạn   nhỉ? Mình  cũng  thấy  ý gì là  thích Lục Tiểu Tiểu cả. Chỉ là hỏi han bình thường thôi mà,  bạn   nhạy cảm như ?
Thẩm Mạn Mạn   nhiều suy nghĩ quanh co, cũng  hiểu  tâm tư của Lục Tiểu Tiểu. Cô bé chỉ nghĩ đến  cảnh đáng thương của bạn, cho rằng bạn nhạy cảm một chút cũng là điều dễ hiểu, bèn vội vàng an ủi:  Tiểu Tiểu  nghĩ nhiều ,  tớ còn  lấy chăn cho  nữa mà,    thích  ? 
Trong lòng Lâm Hiểu Thuần lạnh  vài phần, cô  chắc chắn trăm phần trăm việc Lục Tiểu Tiểu đến đây là  mục đích từ .