Thẩm Việt cũng lên tiếng:  Nếu chúng  thật sự  ý định bắt cóc con bé, chúng   chẳng dẫn các   sân   gì. 
Viên cảnh sát  sang Lục Trinh:  Hai nhà  hiểu lầm gì ? Tình làng nghĩa xóm nên giữ hòa khí, qua  chơi với  cũng là chuyện bình thường. 
Lục Trinh vén áo Lục Tiểu Tiểu lên, để lộ  tấm lưng trần:  Đồng chí cảnh sát,  xem vết thương   con gái  , đây   do nhà bọn họ đánh thì là gì! 
Lâm Hiểu Thuần nheo mắt :  Vết   con bé rõ ràng là vết thương cũ, bà  là chúng  đánh thì chính là chúng  đánh ? 
Viên cảnh sát cầm đèn pin soi , phát hiện  lưng Lục Tiểu Tiểu  cả vết thương cũ lẫn mới chồng chéo lên , cũng  loại trừ khả năng  vết thương mới  đánh hôm nay.
Ông nhắc nhở:  Vậy vết thương mới  giải thích thế nào? 
Lục Tiểu Tiểu chỉ  nức nở,   một lời.
Lục Trinh ôm chặt Lục Tiểu Tiểu  lòng, gân cổ cãi:  Giải thích thế nào  nữa! Mới  thấy con   một lúc mà   đánh thành  thế  đây. 
Lâm Hiểu Thuần tức quá hóa :  Con gái bà    câm, cứ để nó  xem ai là  đánh. 
Thẩm Mạn Mạn cũng sốt ruột :  Tiểu Tiểu,  mau   chứ! Chẳng    đây là do   đánh  ? 
Lục Tiểu Tiểu  càng lúc càng to, giọng  khản đặc.
 Chú cảnh sát, cháu... cháu... 
Nói  dứt lời, cả  cô bé mềm oặt  ngất lịm .
Lục Trinh vờ đưa tay lên mũi Lục Tiểu Tiểu,  đột nhiên đập đùi  lóc thảm thiết.
 Tiểu Tiểu ơi, con gái  khổ của  ơi! Rốt cuộc bọn họ  hành hạ con thế nào? Đồng chí cảnh sát, các    chủ cho Tiểu Tiểu nhà chúng ! 
Mấy viên cảnh sát  cùng ngơ ngác  .
Một  lớn tuổi hơn lên tiếng:  Trước hết hãy đưa cháu bé đến bệnh viện cấp cứu . 
Lục Trinh    sụt sịt:  Muộn ! Con gái ... nó  còn thở nữa ! Mụ đàn bà lòng lang  sói  rốt cuộc   gì con gái  chứ? Một mạng  khỏe mạnh cứ thế mà  tong ! 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Chết ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-686.html.]
Từ  đồng loạt hiện lên trong đầu tất cả  .
Lâm Hiểu Thuần cũng cảm thấy  gì đó  , bà lập tức :  Để  xem. 
Lục Trinh ôm chặt lấy  thể Lục Tiểu Tiểu, nhất quyết  cho Lâm Hiểu Thuần  gần.
Lâm Hiểu Thuần lạnh lùng :   là bác sĩ, hàng xóm láng giềng quanh đây đều , chẳng lẽ bà   ? 
Viên cảnh sát lớn tuổi chỉ  Lâm Hiểu Thuần:  À,  nhớ  , cô chính là vị bác sĩ mà    nhắc đến,  xinh    trẻ tuổi! 
  là bác sĩ. 
Những lời hoa mỹ khác đối với bà lúc  đều vô nghĩa.
Bà  xác định  tình trạng của Lục Tiểu Tiểu ngay lập tức.
Thẩm Mạn Mạn sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Việt:  Ba ơi, để  cứu Tiểu Tiểu, bạn  sẽ   . 
Các viên cảnh sát cũng đồng loạt lên tiếng, yêu cầu Lâm Hiểu Thuần kiểm tra cho Lục Tiểu Tiểu.
Trước sức ép của  , Lục Trinh đành  miễn cưỡng đồng ý.
Lâm Hiểu Thuần nhẹ nhàng đặt Lục Tiểu Tiểu  thẳng  mặt đất,  đó kiểm tra  thở của cô bé.
Hơi thở vô cùng yếu ớt, gần như  thể cảm nhận .
Bà  bắt mạch cho Lục Tiểu Tiểu, phát hiện nội tạng của cô bé đang suy kiệt nhanh chóng.
Lâm Hiểu Thuần  một chút do dự, nhanh chóng cho Lục Tiểu Tiểu uống một viên giải độc .
Nếu chậm thêm một bước nữa thôi, Lục Tiểu Tiểu  lẽ  thật sự mất mạng.
Lục Tiểu Tiểu  thể c.h.ế.t . Nếu cô bé chết, cả nhà bà sẽ  mang tội danh ngược đãi trẻ em đến chết.
Lục Trinh mắt sắc như dao, quát lên:  Bà  cho con gái  ăn cái gì? 
Lâm Hiểu Thuần xòe hai bàn tay trống  :  Trong tay  chẳng  gì cả, bà nghĩ  cho con bé ăn cái gì chứ? 
Viên thuốc  chỉ cần gặp nước bọt là sẽ tan  ngay lập tức,   kiểm tra cũng chẳng tìm thấy dấu vết gì.