Nhị Bảo và Tam Bảo cũng bắt chước cả, giơ nắm đ.ấ.m dọa dẫm: “Không kêu, kêu nữa là ăn thịt đó!”
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thấy liền phá lên ha hả. Lâm Hiểu Thuần bọn trẻ còn sợ hãi nữa.
, giá mà Thẩm Việt ở nhà lúc thì mấy. Anh bận rộn công việc, tìm kiếm Tô Nhược Tuyết, chắc chắn cũng mệt mỏi.
Trời gần sáng, bọn trẻ gục cả ghế sô pha, mơ màng ngủ . Lâm Hiểu Thuần nhẹ nhàng đắp chăn cho chúng, chính cô cũng cảm thấy mi mắt nặng trĩu.
Bỗng nhiên, cô thấy tiếng mở cửa, liền giật bật dậy.
Nhìn kỹ , thì là Thẩm Việt.
Anh trở về với một phong trần bụi bặm, vội vàng đóng chặt cửa . Lâm Hiểu Thuần chẳng thèm để ý bẩn , lao tới ôm chầm lấy .
“Thẩm Việt, cuối cùng cũng về .”
Thẩm Việt ngửi mùi hương quen thuộc tóc cô, dịu dàng : “Người bẩn lắm.”
Lâm Hiểu Thuần vẫn buông tay: “Bẩn thì bẩn, bẩn thì cùng tắm.”
Mắt Thẩm Việt sáng lên: “Thật ?”
Lâm Hiểu Thuần hì hì: “Là giả đó. Anh xuống , chuyện với .”
Thẩm Việt còn tưởng tắm chung với vợ, đúng là mừng hụt. mấy đứa nhỏ đang ngủ say sô pha, cũng dù vợ đồng ý thì cũng chẳng thích hợp chút nào.
Lâm Hiểu Thuần kể bộ chuyện của dì Tôn cho Thẩm Việt . Anh suy nghĩ một lát : “Sau chúng tìm một giúp việc đáng tin cậy hơn. Mấy ngày tới để xuống bếp.”
Lâm Hiểu Thuần hỏi : “Anh bận ?”
Thẩm Việt ngẫm nghĩ đáp: “Bận thì bận, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian nấu cơm cho con em.”
Lâm Hiểu Thuần bĩu môi: “Cái đó thì cần, so với việc nấu cơm, còn chuyện quan trọng hơn nhiều!”
Thẩm Việt nhớ chuyện điều tra hôm nay, liền : “Nếu tra tin tức em , phần thưởng gì ?”
Lâm Hiểu Thuần chớp chớp mắt: “Anh tra gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-708.html.]
Thẩm Việt hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Em , thưởng ?”
“Có thưởng mà, mau , mau !” Lâm Hiểu Thuần sốt ruột Tô Nhược Tuyết rốt cuộc đang ở . Thẩm Việt còn dám điều kiện với cô lúc , thật đáng ghét. Cứ chờ cô kết quả , xem cô sẽ xử lý thế nào.
Thẩm Việt ghé sát tai cô, thì thầm: “Vậy chúng táo bạo hơn một chút nhé, em cho phần thưởng ‘kiểu ’ ?”
Lâm Hiểu Thuần nhướng mày, giọng đầy uy hiếp: “Được thôi. Anh mà , thì vĩnh viễn đừng hòng bước phòng của em.
Thẩm Việt cũng dám thử thách giới hạn của Lâm Hiểu Thuần, dù thừa cô chẳng qua chỉ miệng thôi. Anh bèn lảng sang chuyện khác: Thôi, tắm đây.
Nói , thẳng phòng tắm, để Lâm Hiểu Thuần một chìm dòng suy nghĩ miên man.
Quả đúng như cô dự liệu, Tô Nhược Tuyết thật sự lợi dụng Tào Hải, viện trưởng bệnh viện tâm thần huyện Trường Thắng, để trốn thoát. Thậm chí, ả còn trở thành tình của lão . Mối quan hệ đơn thuần là đôi bên cùng lợi, Tào Hải thì thèm nhan sắc của Tô Nhược Tuyết, còn ả bám lấy lão , dĩ nhiên chỉ vì thoát ngoài đơn giản như .
Tào Hải tuy chỉ là viện trưởng một bệnh viện tâm thần ở huyện, nhưng họ của lão là một tay m.á.u mặt ở thủ đô. Dựa theo kết quả điều tra của Thẩm Việt, Tô Nhược Tuyết hiện giờ dùng chính thể của để đặt một chân giới thượng lưu ở nơi phồn hoa đó.
Kẻ sống ở căn hộ sát vách chắc chắn là Tô Nhược Tuyết thể sai , ả sớm giăng sẵn một cái bẫy mới. Thẩm Việt , may mà xử lý bà dì họ Tô . Những kẻ lòng bất chính như bà dễ khác lợi dụng.
Lâm Hiểu Thuần vẫn luôn tin tưởng rằng, vận mệnh luôn về phía . Bây giờ nắm động thái của Tô Nhược Tuyết, cũng đến lúc cô phản kích . Ả từ từ triệt hạ hết những bên cạnh cô mới tay với cô ư? Cô gì nhiều thời gian rảnh rỗi để chơi trò mèo vờn chuột với ả.
Lúc Thẩm Việt tắm xong , thấy vợ vẫn còn đang ngẩn , liền bế thốc cô lên, thẳng phòng ngủ.
Hắc Nha, thức trắng đêm để canh gác, liền coi như thấy gì. Cô lặng lẽ ghế sô pha, bảo vệ năm tiểu chủ nhân đang say ngủ, tự động lọc bỏ âm thanh nên thấy.
Sau một đêm vận động triền miên, ngoài trời cũng hửng sáng.
Thẩm Việt mặc quần áo, : “Anh nấu bữa sáng, bọn nhỏ còn học.”
Lâm Hiểu Thuần dậy, ngáp một cái: “Anh cả đêm ngủ, mau ngủ .”
Thẩm Việt vẻ mệt mỏi hiện rõ trong mắt vợ, dịu dàng : “Em cũng cả đêm ngủ , nấu cơm, em ngủ thêm chút .”
Lâm Hiểu Thuần lay chuyển , cũng đành thôi cố chấp nữa.
Cô ngủ một giấc, khi mở mắt là mười một giờ trưa. Thẩm Việt vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, cô rón rén rời giường mặc quần áo.