Vẻ mặt Triệu Đình Xuyên trở nên phức tạp. Hắn đứa bé của . Nếu là của , cho dù Tô Nhược Tuyết chung thủy, cũng định sẽ nhận. Với bộ dạng ma ma, của , gì phụ nữ nào chịu đến gần, chỉ mỗi Tô Nhược Tuyết mà thôi. rốt cuộc cô đang gì , tại dây dưa với một tên khốn nạn như thế ?
Mọi xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, trong đó cả tiếng thì thầm của Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt, và những lời vô tình lọt tai Tào Hải.
Gã sang Triệu Đình Xuyên: Mày vẻ mặt gì đấy? Hay mày nghĩ đứa bé trong bụng nó là của mày?
Triệu Đình Xuyên gật đầu, nhưng vì sống, vẫn lắc đầu lia lịa.
Đồ hèn! Tào Hải đạp mạnh Triệu Đình Xuyên một cái khiến đau đến há hốc miệng. Tay chân dùng , nhưng dây thần kinh cảm giác đau vẫn còn nguyên.
Tô Nhược Tuyết nhẫn tâm dám Triệu Đình Xuyên, tiếp tục cầu xin Tào Hải: Tào đại ca, em sai , em thật sự sai , tha cho em , bắt em gì cũng .
Tào Hải thẳng chân đạp bụng Tô Nhược Tuyết: Cút! Cút xa tao một chút, tao thấy mày bẩn thỉu!
Đá xong vẫn thấy hả giận, gã còn tát thêm hai cái bốp bốp mặt cô , mới nghênh ngang bỏ .
Điều gã ngờ là, ngay từ khoảnh khắc gã đạp Tô Nhược Tuyết ngã sõng soài ngoài hành lang, dùng máy ảnh ghi bộ. Ngay cả cảnh cuối cùng, khi Tô Nhược Tuyết ôm bụng lóc thảm thiết cũng chụp . Máu tươi nhuộm đỏ cả hai chân cô , Tô Nhược Tuyết sảy thai .
là gậy ông đập lưng ông.
Lâm Hiểu Thuần còn dặn dò cánh phóng viên săn tin thêm mắm dặm muối, thành một bài báo giật gân. Chẳng mấy chốc, tin tức tràn ngập cả các tạp chí lá cải.
Tên tuổi của Tô Nhược Tuyết nhanh chóng lan truyền khắp thủ đô. Những kẻ từng cô lợi dụng cũng thấy rõ bộ mặt thật của cô , vội vàng giữ cách. Trong phút chốc, từ đầu đường đến cuối hẻm ở thủ đô, cũng bàn tán xôn xao về vụ việc.
Tô Nhược Tuyết và Triệu Đình Xuyên đến cả tiền trả phòng cũng , đuổi thẳng đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-716.html.]
Lâm Hiểu Thuần sớm đề phòng việc Tô Nhược Tuyết sẽ dùng đường hầm bí mật để trốn sang nhà bên cạnh, nên phái phá hỏng cửa hầm từ . Bây giờ, Tô Nhược Tuyết nhà chỉ thể bằng cửa chính. căn nhà đó đây Lục Trinh và Lục Tiểu Tiểu chỉ thuê, còn bây giờ, Lâm Hiểu Thuần mua nó, nàng mới là chủ nhân thực sự.
Một kẻ đến chỗ ở cũng thì còn tâm trí mà nghĩ cách hãm hại khác.
Thế nhưng, Lâm Hiểu Thuần hề ý định buông tha cho Tô Nhược Tuyết.
Đối với Lâm Hiểu Thuần, Tô Nhược Tuyết giống như một con rắn độc, dù chặt đứt đầu thì cái đầu đó vẫn thể cắn . Sự tồn tại của Tô Nhược Tuyết bây giờ chỉ còn một tác dụng duy nhất: để cô , trong lúc tuyệt vọng, cắn xé những kẻ từng dựa dẫm . Phải để Tô Nhược Tuyết nếm đủ mùi đau thương và ruồng bỏ, cô mới thể trở thành một nhân chứng hảo.
Những kẻ Tô Nhược Tuyết lợi dụng cũng chẳng vô tội. Lâm Hiểu Thuần can thiệp việc cô tìm giúp đỡ, bởi vì nàng , lúc sẽ chẳng còn ai chịu giúp cô nữa.
Khi đó, cái c.h.ế.t của cô mới thật sự giá trị.
Điều khiến nàng lo lắng lúc là, trong khi nàng phái theo dõi Tô Nhược Tuyết, thì Sở Hồng ở Dương Thành cũng gọi điện cho Sở Phiêu Phiêu.
Tiểu Ngô tìm thấy, nhưng đang hôn mê trong bệnh viện.
Lâm Hiểu Thuần rõ Tiểu Ngô gặp tai nạn gì, nhưng thời gian chờ đợi một ai, nàng lập tức đến đó ngay.”
“Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt dám báo tin cho Thẩm Phương. Cả hai đều sợ rằng một khi chuyện, cô sẽ lo đến phát sốt, yên.
Vừa đến Dương Thành, hai họ liền tức tốc tìm đến bệnh viện nơi Tiểu Ngô đang điều trị.
Thẩm Việt nhờ tìm kiếm bấy lâu mà kết quả cũng là nguyên do. Lúc phát hiện, Tiểu Ngô đang thoi thóp bên bờ biển. Nếu bụng phát hiện và đưa đến bệnh viện, lẽ giờ Tiểu Ngô chẳng còn cõi đời nữa.
Trước đó, Lâm Hiểu Thuần đưa ảnh của Tiểu Ngô cho Sở Hồng nhờ tìm giúp, và chính Sở Hồng dựa tấm ảnh đó mà tìm .
Lâm Hiểu Thuần gặp Sở Hồng ở ngay cổng bệnh viện. Không nhiều lời, Sở Hồng dẫn thẳng họ đến phòng chăm sóc đặc biệt. Ban đầu, bác sĩ cho , nhưng khi cô tự xưng là em gái của bệnh nhân thì mới miễn cưỡng đồng ý.