Lâm Hiểu Thuần   , bắt gặp Tô Nhược Tuyết đang dìu Triệu Đình Xuyên  ngay  lưng , ánh mắt đầy oán hận.""
""Triệu Đình Xuyên lúc  trông  còn thảm hại như , dù cánh tay bó thạch cao vẫn  treo  ngực. Gương mặt góc cạnh của  điểm vài vết xước nhỏ, trái  càng  tăng thêm vẻ nam tính, phong trần.
Chẳng trách nguyên chủ  mê luyến  đến . Đáng tiếc, cô   nguyên chủ, và  cũng chẳng  gu của cô.
Tô Nhược Tuyết vội siết c.h.ặ.t t.a.y Triệu Đình Xuyên,  lẽ do quá kích động nên lỡ dùng sức, động tác mạnh đến nỗi    nhíu mày vì đau.
Triệu Đình Xuyên hất cằm, ném cho cô một ánh  khinh khỉnh:  “Lâm Hiểu Thuần, thôi . Đừng viện bất cứ lý do gì để tiếp cận  nữa. “
Lâm Hiểu Thuần:  “... “
Tô Nhược Tuyết rưng rưng nước mắt:  “Lâm Hiểu Thuần,  thấy   đối xử với cô đủ  , xin cô đừng  phiền chúng  nữa,  ? “
 Cái quái gì ?  Cô  chọc  ai thế ? Chỉ  ăn một bữa cơm thôi mà cũng gặp  hai vị “thánh tự suy diễn”  ư?
Những  hiếu kỳ xung quanh  bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía cô. Lại một  nữa, cô trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Lục Hằng Viễn từng  qua “chiến tích lừng lẫy” của Lâm Hiểu Thuần nên cũng  vội xen , chỉ khoanh tay  , dáng vẻ ung dung tự tại.
Phùng Hỉ bật dậy, lớn tiếng bênh vực:  “Hai    nhầm  ? Là chúng  đến ,   thành chúng  tiếp cận ? Các  đừng   năng hàm hồ như thế  ? “
Đôi mắt Tô Nhược Tuyết ngấn lệ:  “Em gái , chắc em   cô  là  thế nào . Cô   rõ chúng   kết hôn mà vẫn cố tình đến đây  phiền. Em xem, vết thương   chồng  và  đều là  “tuyệt tác “ của cô  đấy. “
Phùng Hỉ cau mày:  “Ai là em gái của cô? Đừng  nhận bừa. Sư phụ  là  quang minh chính đại, cô đừng  vu khống! Với ,  thấy  đàn ông  cùng sư phụ  đây còn  sức hút hơn chồng cô gấp vạn . Mắt sư phụ    mù,   thể vì hạt vừng mà bỏ cả quả dưa hấu chứ? “
Mặt Triệu Đình Xuyên sa sầm. Ánh mắt  lia về phía Lục Hằng Viễn đang  đối diện Lâm Hiểu Thuần,  toát  một khí chất tự phụ khó tả dù chỉ  đó một cách tùy ý. Hắn  lạnh:  “Cô  lòng đổi  cũng nhanh thật đấy,  bỏ gã chồng bệnh tật   gặp gỡ trai hoang. Thật vô sỉ! “
Tô Nhược Tuyết tỏa  vòng hào quang thánh mẫu, khuyên giải:  “Thôi  Đình Xuyên, cô   dây dưa với ai thì mặc cô , miễn   là  thì  . Dù  chồng cô  cũng chẳng quản nổi, chúng   nhiều cũng vô ích. “
Triệu Đình Xuyên hầm hầm mặt:  “Loại đàn bà lẳng lơ như   đáng để  bận tâm. “
Tô Nhược Tuyết:  “... “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-72.html.]
Thẩm Tử Siêu  hẳn lên ghế, tuyên bố:  “Không     cháu! Lớn lên cháu sẽ  cảnh sát bắt chú! “
Thẩm Mạn Mạn cũng   ghế chống nạnh:  “Các  thật đáng ghét, Mạn Mạn  thích các . Cậu ơi, xử bọn họ  ạ! “
Lục Hằng Viễn lúc  mới  dậy, chậm rãi lên tiếng:  “Đồng chí ,  thấy  cũng là   ăn  học,  cứ  những lời khó  như ? Còn nữa,    trai hoang. Nếu   quản  cái miệng của  thì  sẽ   quản. “
Tô Nhược Tuyết lanh trí :  “Đình Xuyên, chúng   thôi. Có  chột   dám  câu nào,   kẻ khác   che chở . Chúng  nên tránh xa cô  ! “
Nhân vật chính của câu chuyện, Lâm Hiểu Thuần, nãy giờ vẫn đang cố tìm cơ hội để lên tiếng, nhưng đám bạn bè và   nhiệt tình bên cạnh    cho cô kẽ hở nào.
Sự im lặng bất đắc dĩ của cô, qua miệng Tô Nhược Tuyết,  biến thành chột ?
Cô bình tĩnh  dậy, hỏi ngược :  “Cô Tô,  Triệu, hai  thật sự   mở mang tầm mắt đấy.  chỉ  hỏi,   ăn cơm với  họ của  thì  gì sai ? Chẳng lẽ trạm y tế  là do nhà các  mở,  nhà ăn  là tài sản riêng của gia đình các ? “
Tô Nhược Tuyết kinh ngạc lặp :  “Đây là...  họ của cô? “
 “ ,  thì cô nghĩ là gì? “ Lâm Hiểu Thuần  như    hai  họ.  “Phiền các  đừng lấy bụng   xa của  để suy diễn về  khác. Không  ai cũng nham hiểm như các  . “
Thật , dùng từ  “nham hiểm “ cho họ khiến cô  chút đau lòng. Dù gì trong nguyên tác, cô  thích tình tiết Triệu Đình Xuyên từng bước trở thành  giàu nhất, còn Tô Nhược Tuyết   đỗ thủ khoa đại học, trở thành  chiến thắng trong cuộc sống.
Vậy mà bây giờ, họ   ô uế cả từ  “nham hiểm “, bảo  cô  xót xa cho !
Triệu Đình Xuyên dù trong lòng  chút  hổ nhưng bề ngoài vẫn tỏ  cao ngạo. Hắn cà nhắc  , :  “Không cần giải thích với ,  giải thích thế nào thì trong lòng  cũng chỉ  Như Tuyết. “
Lâm Hiểu Thuần chán nản:  “Ai thèm giải thích với ?  chỉ    khác hiểu lầm. Hai   bao xa thì cút bấy xa cho ! “
Dù    cô cũng sẽ  việc ở đây, những  đang ăn cơm phần lớn cũng là cán bộ nhân viên của trạm y tế.
 “Giải thích chính là che giấu, “ Triệu Đình Xuyên ném  một câu  kéo Tô Nhược Tuyết với ánh mắt đầy oán hận rời .
Đám đông vây xem tản , ai về bàn nấy.
Phùng Hỉ lẩm bẩm:  “Toàn    . Ngang ngược vô lý! “