Thẩm Việt dịu dàng hôn lên trán cô: “Vì em là vợ , vì  nhớ em đến mức  tài nào ngủ nổi.”
Lâm Hiểu Thuần lườm  một cái: “Chỗ nào  ngủ ?”
Thẩm Việt đáp  cần suy nghĩ: “Chỗ đó đó.”
“Chỗ nào?” Lâm Hiểu Thuần  tỏng mà vẫn cố tình hỏi vặn , ai bảo  dám phá giấc ngủ ngon của cô cơ chứ. Cô  mới chìm  giấc ngủ, đang ngon lành chuẩn  mơ  thì  dựng dậy.
Thẩm Việt ranh mãnh cù nhẹ  eo cô, thì thầm: “Yêu tinh bé nhỏ, em  rõ còn hỏi.”
Nói ,  cúi xuống, phủ  lên cô.
Đêm xuân ngắn ngủi, chẳng nên lãng phí  chuyện trò vô bổ. Cứ “xong việc”  hẵng tâm sự .
Chỉ là, đợi đến lúc xong việc , cả hai đều chẳng còn tâm tư nào mà  chuyện nữa. Ôm vợ ngủ  thơm ,  chuyện  gì!
Cứ thế, cả hai ôm  ngủ một mạch đến hừng đông.
Sáng hôm , Thẩm Việt  bước  khỏi phòng  thấy năm đứa con chu môi,  mặt   thèm  . Anh thoáng chột .
“Mạn Mạn, Tiểu Siêu, Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, hôm nay ba đưa các con  học nhé?”
Thẩm Mạn Mạn: ….
Thẩm Tử Siêu: ….
Đại Bảo: …. Cắt.
Nhị Bảo: …..
Tam Bảo:…..
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Năm đứa trẻ  thèm đếm xỉa đến Thẩm Việt, đứa nào đứa nấy khoanh tay, tự  tìm chú Lý. Mấy ngày nay đều là chú Lý đưa đón chúng  học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-722.html.]
Lâm Hiểu Thuần thấy  cũng  chút áy náy, vội dỗ dành: “Hay là   cùng các con nhé? Mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho các con,  ?”
Cô thành thật kể  chuyện tối qua  Thẩm Việt “bắt cóc”. Lũ trẻ tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn tỏ thái độ  mặt với Thẩm Việt. Thẩm Việt cũng chẳng  ý định chối tội, vì đúng là   “bắt cóc” cô thật. Lâm Hiểu Thuần   phá hỏng hình tượng   của  trong lòng các con nên đành nhận .
Năm đứa trẻ đồng thanh đáp: “Dạ  ạ.”
Lâm Hiểu Thuần  sang nháy mắt với Thẩm Việt, ý bảo cô sẽ  giúp  vài lời.
Hôm nay Thẩm Việt còn  việc quan trọng  . Anh  nhờ Tiếu Tuấn đến trông chừng Tô Nhược Tuyết và định mời   một bữa cơm, đồng thời cũng  mượn thế lực của   một phen.
Con trai của chị Ngô   tìm thấy, nhưng đau lòng , đó chỉ còn là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Mọi việc diễn  đúng như dự đoán. Tô Nhược Tuyết  tìm đến tất cả những kẻ  từng dựa dẫm, nhưng đáp  cô  chỉ là sự lạnh lùng, vô tình đến tàn nhẫn. Nhớ  cách Tô Nhược Tuyết từng gài bẫy , Lâm Hiểu Thuần quyết định dùng chính chiêu “gậy ông đập lưng ông” để trả đũa.
Theo kế hoạch của vợ, Thẩm Việt tìm một   kỹ năng diễn xuất cực  để tiếp cận Tô Nhược Tuyết.
Thứ nhất,  chiếm  lòng tin của cô .
Thứ hai, xúi giục Tô Nhược Tuyết kiện những kẻ  từng nâng đỡ , mượn cớ đòi  công lý.
Thứ ba, âm thầm thu thập chứng cứ từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Đây chính là lúc Tô Nhược Tuyết yếu đuối nhất. Chỉ cần   chìa  một cành ô liu, chắc chắn cô  sẽ lập tức tin tưởng và cảm kích.
Tô Nhược Tuyết   bán hết những món đồ giá trị cuối cùng  , thuê một căn phòng nhỏ chỉ vài chục mét vuông. Người của họ cũng  thuận lợi dọn đến ở ngay sát vách phòng của Tô Nhược Tuyết và Triệu Đình Xuyên.
Điều khiến Thẩm Việt khá bất ngờ là Tô Nhược Tuyết vẫn  hề bỏ rơi Triệu Đình Xuyên. Lâm Hiểu Thuần  thấy điều  khá dễ hiểu. Duyên phận của hai  họ  vướng víu từ kiếp  đến kiếp , giờ đây họ  là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ,  rời bỏ cũng là lẽ thường tình.
Cuộc sống của Lâm Hiểu Thuần hiện tại  đơn giản, chủ yếu là tập trung  việc chữa bệnh. Cô bận rộn chuẩn  dược thiện cho Tần Kiến Thiết và Tiểu Ngô. Bệnh trạng của hai  khác  nên các món ăn cũng  điều chế riêng. Được tự tay chữa khỏi bệnh cho   chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô.
Sau gần một tháng điều trị nữa, Tần Kiến Thiết và Tiểu Ngô cuối cùng cũng   bình phục.
Trong lúc đó, Tô Nhược Tuyết cũng đang bôn ba  con đường kiện cáo. Miệng thì  là đòi  công đạo, nhưng thực chất là để kiếm thêm chút tiền cho  và Triệu Đình Xuyên sống sót qua ngày.
Một vài kẻ yếu bóng vía  thể sẽ sợ hãi, nhưng cũng  những kẻ khác  càng thêm tức tối,  đời nào chịu để một  phụ nữ tay  tấc sắt dắt mũi.  dù là loại nào, tất cả đều   của Tiếu Tuấn chặn .