Không ai thấu nỗi đau của chúng, ai những tâm hồn bé bỏng đang gánh chịu sức nặng đến nhường nào.
Lâm Hiểu Thuần chỉ dang tay ôm trọn các con lòng, vỗ về an ủi chúng thật nhiều. ngay cả điều đơn giản giờ đây cũng trở thành một ước vọng xa vời.
Bất chợt, Đại Bảo reo lên: “Con cảm giác như đang ôm con ! Mẹ đang ở ngay bên cạnh con!”
Nhị Bảo cũng gật đầu lia lịa: “Con cũng thấy thế, là đang ôm con!”
Tam Bảo cũng cùng cảm nhận, vui vẻ : “Mẹ ơi, ôm con thêm cái nữa !”
Lâm Hiểu Thuần ngờ thật sự thể chạm các con, cô lập tức vòng tay ôm lấy Tam Bảo một nữa. , bé cảm nhận gì.
Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu phụng phịu vui. Chúng cũng ôm, nhưng vẫn đang im giường cơ mà! Chúng nghĩ chắc ba em trai đang dối, thấy ba buồn nên cố tình bịa chuyện để dỗ ba vui lên thôi.
Không chỉ hai đứa, mà tất cả lớn mặt ở đó đều chung suy nghĩ.
Trừ Thẩm Việt.
Anh như tiếp thêm sức mạnh, bật dậy khỏi ghế, giọng run rẩy đầy hy vọng: “Hiểu Thuần, Hiểu Thuần, nếu em thấy thì hãy cho bọn một dấu hiệu !”
Lâm Hiểu Thuần cuống quýt, cô đáp họ, nhưng tài nào . Mỗi cô thể tương tác với thế giới bên ngoài đều là nhờ một sự ngưng tụ sức mạnh vô tình nào đó, còn khi cố ý thì chẳng bao giờ thành công.
Bác ba Thẩm thở dài thườn thượt: “Lão nhị, chắc mấy hôm nay con trông Hiểu Thuần mệt quá sinh ảo giác đấy. Nghỉ ngơi một chút .” Bác cả thầm nghĩ, bây giờ vẫn còn thở mà dấu hiệu gì lạ thì đủ sợ , huống hồ… Lỡ mà đáp thật, thì chẳng là gặp ma !
Thẩm Việt chờ thêm một lúc, thấy quả thật động tĩnh gì, não nề sụp xuống ghế.
Lâm Hiểu Thuần nóng ruột quá, ý thức về gian Trung y quán .
Cô bước khỏi suối nước nóng, vội vã phòng ngủ quần áo. Dù ở đây chẳng ai ngó, cô cũng thể quen với việc mặc gì mà . Nhất là khi cả con lợn “Bính Tịch Tịch” dường như cũng linh tính. Nói thật, trong lòng cô lúc đang rối như tơ vò, và việc một bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất dường như là hành động duy nhất giúp cô tìm chút cảm giác kiểm soát, tạm thời xoa dịu nỗi hoang mang vô định.
Đang đồ, cô bỗng thấy tiếng thông báo tin nhắn từ chiếc laptop.
Bao nhiêu ngày , cuối cùng cũng hồi âm!
Cô kích động mở tin nhắn , màn hình hiện lên một dòng chữ ngắn gọn: [ thể giúp cô.]
Nhìn tên gửi, cô sững sờ. Bảy Tháng Thỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-724.html.]
Đó chẳng là bút danh của tác giả cuốn tiểu thuyết ! Tác giả chủ động liên lạc với cô!
Điều nghĩa là… cô thể ngoài ?
Bàn tay cô run rẩy gõ tin nhắn: [Phải thế nào?]
Một lát , tác giả hồi âm: [Có hai lựa chọn. Một là, xóa bỏ sự tồn tại của cô ở thế giới , đổi cô thể xuyên cuốn sách tiếp theo của . Hai là, thành nhiệm vụ giao, thế nam nữ chính nguyên tác để trở thành đại nữ chủ của thế giới .]
Cái thì gì mà chọn lựa? Ở đây cô chồng, con, bạn bè, . Cô sẽ bao giờ bỏ rơi họ để đến một thế giới khác.
Cô lập tức trả lời: [Nhiệm vụ là gì?]
Tác giả hồi âm: [Chúc mừng cô trở thành đại nữ chủ của cuốn sách .]
Lâm Hiểu Thuần chẳng vui vẻ nổi chút nào. Tác giả rõ nhiệm vụ, lòng cô cứ thấy bất an.
Ngay đó, một tin nhắn nữa gửi đến: [Nhiệm vụ thứ nhất: Cùng nam chính của cô tâm linh tương thông, tiêu chuẩn là thể tiến Trung y quán . Nhiệm vụ thứ hai: Tác thành cho mười đôi nhân duyên, tiêu chuẩn là họ kết hôn và sinh con. Nhiệm vụ thứ ba: Trở thành giàu nhất huyện Trường Thắng và nhà đến, dẫn dắt dân huyện giàu, lan tỏa năng lượng tích cực.]
Lâm Hiểu Thuần chờ thêm một lúc, thấy tác giả gì thêm, bèn hỏi: [Chỉ thôi ?]
Tác giả gửi một khuôn mặt đắc ý: [( ̄︶ ̄) Ngoan, những thứ cũng là giỏi lắm .]
Lâm Hiểu Thuần hỏi: [ còn ngoài thì thành nhiệm vụ?]
Tác giả trả lời: [Tạm thời đừng nôn nóng, đang chỉnh sửa đây.]
Lâm Hiểu Thuần: […]
Trong lúc chờ tác giả “chỉnh sửa”, cô bắt đầu đếm những mối nhân duyên mà tác thành. Thẩm Phương và Tiểu Ngô là một cặp, Thẩm Lan và Hạ Xuyên là một cặp, họ Lục Hằng Viễn và Trịnh Ngọc Quyên là một cặp, Từ Văn Tĩnh và Thẩm Chí An chắc cũng tính nhỉ? Hai đó tuy ly hôn nhưng dù cũng từng kết hôn, con cũng .
Cô nghĩ đến đây, phía tác giả lập tức thông báo: [Trường hợp ly hôn tính là thất bại, tính.]
Lúc cô mới nhận suy nghĩ của đều tác giả nắm trong lòng bàn tay.
Cô bèn thử mặc cả: [Tác giả đại đại, ngài xâm phạm riêng tư của chúng như ?]
Tác giả đáp nhanh: [Suy nghĩ của các tự động hình thành nên một cuốn sách, xem, mà là chính các đang tự chủ cuộc đời .]
Tự chủ cuộc đời cũng tệ, Lâm Hiểu Thuần thể chấp nhận điều . Cô hề giống như một con rối trong sách, khác thao túng vận mệnh.