rốt cuộc tác giả sẽ cứu   ?
Đang lúc cô còn đang nghi hoặc, đột nhiên cô cảm thấy một vầng hào quang ấm áp bao bọc lấy cơ thể. Cả  cô dường như  nâng lên một tầm cao mới, tinh thần sảng khoái lạ thường.
Cô bất giác thầm nghĩ, đây chính là hào quang của nhân vật chính ?
Chiếc laptop đột ngột tắt phụt. Cô  rằng liên lạc giữa  và tác giả   cắt đứt.
Cô thử tập trung ý niệm, cố gắng thoát  ngoài.
Vừa mở mắt , cô liền  thấy giọng  kích động của Đại Bảo vang lên bên tai: “Mẹ tỉnh ! 
“Lâm Hiểu Thuần một  nữa  về với thế giới thực tại, hít một  thật sâu... nhưng  khí   gì đó sai sai.
Ấy?
 Thẩm Việt,  bao nhiêu ngày  tắm  hả? 
Thẩm Việt đang định sà  cho Lâm Hiểu Thuần một cái ôm thật chặt,  cô hỏi  liền ngẩn cả .
Bao nhiêu ngày ư?
Chính  cũng  nhớ nổi nữa.
Thẩm Tử Siêu thì thầm mách lẻo:  Hình như từ lúc  bất tỉnh tới giờ, bố  tắm  nào  ạ! 
Cả căn phòng lập tức rộn rã tiếng .
Lúc  Lâm Hiểu Thuần mới nhận  Thẩm Lan, Hạ Xuyên, Thẩm Dũng, Thẩm Tam Cân, Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn cũng đang  mặt ở đây.
Hạ Xuyên  trêu chọc:  Chị dâu,   chị nôn nao uống rượu mừng của bọn em quá nên mới  vội vàng tỉnh   đấy? 
Lâm Hiểu Thuần mỉm  duyên dáng:  Chứ  nữa, chị mà  tỉnh  thì  khó mà rước  cô dâu về nhà đấy! 
Thẩm Lan tròn xoe mắt kinh ngạc:  Sao chị dâu   ạ? 
Lúc cô hôn mê, Thẩm Lan quả thật   rằng, chừng nào chị dâu  tỉnh thì hai  họ sẽ  kết hôn.
Lâm Hiểu Thuần   thấy hết những điều đó khi ở trong  Trung y quán .
Thẩm Việt kích động hỏi:  Lúc em  tỉnh  vẫn  thể  thấy chúng   chuyện, đúng ? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-725.html.]
Lâm Hiểu Thuần sờ sờ mũi:   , ngay cả chuyện  hồi nhỏ trèo cây đào trứng chim  ngã em cũng  thấy hết , còn ... 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Việt vội vàng đưa tay bịt miệng cô :  Được ,  , những chuyện còn     nữa. 
Lâm Hiểu Thuần đương nhiên sẽ   tiếp. Đó đều là những lời thầm thì Thẩm Việt tự  với cô lúc tưởng cô   thấy. Cô   ngốc,   thể đem chuyện đó  kể .
 cô vẫn đẩy tay  :  Thẩm Việt, cho  ba mươi phút để tút tát  bản  cho sạch sẽ, nếu  thì tự về nhà một  . 
Thẩm Việt sợ    khỏi, Lâm Hiểu Thuần sẽ  ngất , hoặc biến mất  một dấu vết, nên nhất quyết  chịu .
 Anh   , lỡ em   tỉnh  nữa thì ? 
Lâm Hiểu Thuần giục giã:  Làm gì  nhiều 'lỡ' như thế,  mau  . 
Nói , cô cũng tự  bước xuống giường.
  đặt chân xuống đất, cô suýt chút nữa  ngã khuỵu. Nằm  giường hơn một tháng, đôi chân cô mềm nhũn.
May mà Thẩm Việt kịp thời đỡ lấy cô.
Thẩm Việt trách yêu:  Em đừng vội,   tắm,   là  chứ gì. 
Vợ thì thơm tho thế , còn  thì hôi rình, đúng là   chút nào. Hơn nữa, lúc nãy   đôi mắt đen láy của vợ,   thấy  bộ dạng lôi thôi lếch thếch của  lúc , thật  dám  thẳng.
Anh đỡ Lâm Hiểu Thuần   ngay ngắn  giường, dịu dàng đắp chăn cho cô  :  Đợi  nhé. 
Sau đó,  vội vã lao  ngoài như một cơn gió.
Thẩm Tam Cân chỉ  lắc đầu, thầm nghĩ thằng con trai  đúng là nuôi cho nhà   . Mọi  khuyên nhủ nửa ngày  bằng vợ nó tỉnh   một hai câu.
Có điều, thấy con dâu  tỉnh , lòng ông cũng nhẹ nhõm hẳn.
Thẩm Lan  xuống bên cạnh Lâm Hiểu Thuần, ân cần hỏi:  Chị dâu  đói  ạ, để em bảo Hạ Xuyên  mua chút gì cho chị ăn nhé. 
 Tạm thời  cần , chị  đói lắm. 
Nói xong, Lâm Hiểu Thuần  thấy  gì đó  bình thường.
Cô liếc  bình dịch truyền treo ở bên , :  Chắc đang truyền dịch dinh dưỡng  , bảo  chị chẳng thấy đói gì cả! 
Thẩm Lan cũng  rành lắm, nhưng thấy sắc mặt Lâm Hiểu Thuần còn hồng hào hơn cả , chắc là đang truyền dịch dinh dưỡng thật.