Thẩm Việt chìm suy tư, thấy lời vợ chẳng sai chút nào.
Nhìn cả ngày nào cũng phơi phới, dáng vẻ hạnh phúc ngập tràn, đúng là lo bò trắng răng thật .
Nghĩ thì đúng là bằng cả, cả hai đời vợ của đều là do tự chọn.
Còn vợ của …
Dù ban đầu do chọn, nhưng cuối cùng trở thành vợ lý tưởng nhất trong lòng .
Nghĩ , liền kéo cô đè xuống , giọng khàn : “Vợ ơi, hai chúng … cũng lâu nhỉ?”
Lâm Hiểu Thuần đẩy : “Hôm nay .”
Thẩm Việt bấm đốt ngón tay tính toán: “Hôm nay ngày “bà dì” của em tới !”
Lâm Hiểu Thuần vội kéo chăn quấn chặt , bĩu môi: “Mắc mớ gì tới bà dì nhà ? Là em hôm nay tâm trạng, thôi.”
Thẩm Việt liền nịnh nọt chui trong chăn: “Vậy ôm em ngủ thôi, chứ?”
Lâm Hiểu Thuần xoay , rúc lòng , khẽ : “Chuyện còn hỏi , đồ ngốc.”
Lòng Thẩm Việt lâng lâng một niềm hạnh phúc. Chẳng hiểu tại , khi bất cứ điều gì, đều theo thói quen trưng cầu ý kiến của cô.
Anh sợ cô giận, sợ cô vui.
Sợ cô dù chỉ một chút ý.
Ôm cô lòng, cảm giác thật ấm áp bao.
Lâm Hiểu Thuần chợt nhớ đến nhiệm vụ mà tác giả giao cho , đó là tâm ý tương thông với Thẩm Việt, đưa cùng “Không gian Y Quán”.
Chỉ là “tâm ý tương thông” định nghĩa thế nào, cô vẫn hiểu rõ.
Cứ mơ mơ màng màng mà trở thành vợ của Thẩm Việt, mơ mơ màng màng của bọn trẻ, và cũng mơ mơ màng màng nhận thích ở bên từ lúc nào .
Dường như chuyện gì của cô cũng mơ màng như .
một điều cô rõ, đó là gì.
Nghĩ , cô vòng tay qua cổ Thẩm Việt, chủ động hôn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-739.html.]
Thẩm Việt sững sờ trong giây lát, lập tức nồng nhiệt đáp .
Sau một đêm triền miên, sáng hôm Lâm Hiểu Thuần chống tay eo mới dậy nổi.
Cô thầm rủa nên quá buông thả, ngay là sẽ thế mà.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo thì đang tíu tít phấn khích dắt chú chó “Bính Tịch Tịch” lên xe.
Dương Quốc Húc dạo chơi với Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu, gần như hình với bóng.
Tính , bên phía Lâm Hiểu Thuần sáu đứa trẻ, cộng thêm cả chú chó “Bính Tịch Tịch” là chật kín bảy chỗ .
Nhà Thẩm Dũng bốn , thêm ông Thẩm Tam Cân nữa là năm.
Chỉ lái một chiếc xe bảy chỗ chắc chắn là đủ.
Thẩm Việt kiếm thêm một chiếc xe nữa, nhưng tính cả tài xế cũng chỉ tối đa năm . Hắc Nha, Hổ Nữu, Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt chiếm bốn chỗ.
Tính tính thế nào cũng đủ chỗ.
Nếu chen chúc một chút thì thể thêm Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn.
Vậy nên, cuối cùng chỉ còn ba là ông Thẩm Tam Cân, Thẩm Dũng và Khâu Mai.
Lâm Hiểu Thuần trong xe, thò đầu cửa sổ : “Ngại quá, ba chiếc xe ba gác mới mua thôi .”
Khâu Mai lập tức ôm bụng: “Bụng thế , xe ba gác tiện , xóc lắm.”
Lâm Hiểu Thuần khẩy: “Không tiện thì em cũng chịu thôi, chị bảo cả nghĩ cách cho chị . Xe bọn em chật lắm , cố chen càng cho chị .”
Khâu Mai sang nũng nịu với Thẩm Dũng: “Anh Dũng, em thể ghế phụ mà.”
Lâm Hiểu Thuần lườm Khâu Mai một cái, sang bảo Thẩm Việt: “Lái xe .”
Thẩm Việt chỉ chờ thế, nổ máy, nhấn ga vọt , để một làn khói bụi.
Khâu Mai tức đến giậm chân bình bịch.
Thẩm Dũng thấy thì đau lòng, vội vàng dỗ dành: “Để lấy hết đệm trong nhà lót cho em, chậm một chút, chắc chắn .”
Khâu Mai dẩu môi hờn dỗi, nhưng cuối cùng cũng là .