Khâu Mai lau nước mắt: Em , em chỉ ăn thịt thôi, bát mì em thấy ghê cổ. Oẹ~ Mau mang nó chỗ khác .
Nói , nàng dùng tay gạt mạnh chiếc bát. Choang một tiếng, bát mì rơi xuống đất vỡ tan tành. Quả trứng ốp la dính đầy mảnh sành, còn mì thì vương vãi hỗn độn khắp sàn.
Thẩm Dũng tức đến nỗi giơ nắm đ.ấ.m lên, nhưng khi thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Khâu Mai đang ôm bụng, tức giận đ.ấ.m khí một cái. Cuối cùng, lẳng lặng lấy chổi quét dọn.
Cái bụng rỗng tuếch của Khâu Mai cứ thế réo gọi, cuối cùng nàng chịu đói cả một đêm.
Mấy đứa nhỏ lén ngoài cửa một lúc, đó chạy kể bộ cho Lâm Hiểu Thuần . Cô hết sức vui mừng. Đây mới chỉ là bước đầu tiên, trong vòng ba ngày tới, cô nhất định sẽ đánh cho Khâu Mai hiện nguyên hình.
Sáng hôm , Khâu Mai lòng đầy mong đợi xuống nhà ăn. Cứ ngỡ sẽ một bữa sáng thịnh soạn, ai ngờ những gì họ ăn còn bằng ở quê.
Đây là cái thứ cơm gì , ở quê đến heo cũng chẳng thèm ăn. Khâu Mai thầm oán trong lòng, cơn ghê tởm dâng lên.
Ngược , Thẩm tam cân vô cùng hài lòng: Bữa cơm ‘nhớ khổ nhớ ngọt’ nấu ngon thật, đúng là tâm. Trước ăn món đúng là nuốt trôi, bây giờ thấy ngon thế nhỉ. Cả bánh nướng nữa, ngon tuyệt! Từ ngày hai đứa ăn khấm khá, cuộc sống của chúng cũng cải thiện, lâu lắm mới ăn bánh nướng.
Lâm Hiểu Thuần chỉ đĩa rau bàn: Ngon thì ba ăn nhiều ạ. Rau cũng tươi lắm, ba ăn nhiều một chút.
Được, , , ba ăn nhiều một chút, các con cũng ăn nhiều . Thẩm tam cân ăn bánh nướng chấm với rau dại, húp một ngụm cháo loãng, gì khoan khoái bằng.
Khâu Mai lúc chỉ cần Thẩm tam cân ăn thôi cũng thấy buồn nôn chết.
Oẹ~
Sắc mặt Thẩm Dũng lập tức biến đổi.”
Khâu Mai vội vàng lấy tay che miệng mặt , buồn đụng đến một miếng cơm nào.
Không còn cảnh chướng tai gai mắt, Lâm Hiểu Thuần cảm thấy bữa cơm cũng ngon miệng hơn hẳn.
Đến cuối bữa, bàn vẫn còn thừa khá nhiều cơm.
Lâm Hiểu Thuần sang hỏi Thẩm Dũng: “Anh cả, chỗ cơm thừa cần giữ cho chị dâu ? Kẻo em mang đổ thì chị đổi ý ăn.”
Thẩm Dũng chút ngượng ngùng đáp: “Chắc em, Khâu Mai cô … ăn thịt.”
“Ồ, ạ.” Lâm Hiểu Thuần suy nghĩ một lát : “Thế thì đơn giản thôi, để em bảo Hắc Nha ngoài mua.”
Nghe ngoài mua, Thẩm Dũng vội : “Để tự là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-742.html.]
Lâm Hiểu Thuần cũng miễn cưỡng: “Vâng, cứ theo ý cả. Bọn em cũng rành khẩu vị của chị , mua là nhất, nhỡ mua về miệng thì phiền lắm.”
Thẩm Dũng đột nhiên cảm thấy cô em dâu thật thấu tình đạt lý, trong khi vợ từ lúc mang thai ngày càng đỏng đảnh, thất thường.
thôi, phụ nữ thai mà, cũng là điều dễ thông cảm.
Anh tiệm cơm bên ngoài, gọi thẳng một phần thịt kho tàu, một phần thịt heo và một suất cơm trắng.
Ai ngờ mang về đến nơi, Khâu Mai nôn thốc nôn tháo, kêu rằng hết thích thịt kho tàu , thấy là chỉ ọe.
Thẩm Dũng tức đến phát điên.
khi Khâu Mai ôm lấy bụng, vẻ yếu đuối đáng thương, lòng mềm nhũn.
Thẩm Dũng nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là em ăn cái gì?”
Khâu Mai nhận chồng đang nổi giận, ngẫm nghĩ một lúc : “Hay là em ăn bữa cơm độn khoai lúc nãy . Thanh đạm một chút, em ăn nhiều hơn.”
Bây giờ cô đói mèm, chỉ cần một miếng cơm nóng hổi bỏ bụng là , miễn ngửi thấy mùi thịt, ăn thịt là .
Thẩm Dũng tự trấn an một hồi, thầm nghĩ cơm độn khoai lúc nãy vẫn còn thừa, chắc là đổ .
Nào ngờ ba chân bốn cẳng chạy tới thì muộn một bước.
Lâm Hiểu Thuần sai Hổ Nữu mang chỗ cơm thừa đổ .
Đứng ở ngoài cửa, Thẩm Dũng tình cờ cuộc trò chuyện của Hắc Nha và Hổ Nữu.
“Cái nghề nấu nướng của chúng đúng là khó xử thật, nấu kiểu gì cũng chiều nổi khẩu vị của bà bầu. Chị Thuần sinh năm đứa con mà thấy khó chiều như .”
“Chứ còn gì nữa, bà bầu ốm nghén nào hành như thế cơ chứ? Không ăn đồ dầu mỡ thì còn hiểu, đổi sang đồ thanh đạm; ăn đồ thanh đạm đòi đồ dầu mỡ; mua đồ dầu mỡ về thì chê, đây chẳng là cố tình khó khác !”
“Thôi đừng nữa, chúng chuyện tốn công vô ích. Để thấy thì , chị Thuần dặn , chị dâu ăn gì thì chúng nấy.”
“Mà , chị Thuần tính tình như , vẻ ưa chị Khâu Mai nhỉ?”
“Chuyện mà cũng ? Chị Khâu Mai đó mặt một đằng, lưng một nẻo. Lần ở nhà chị Thuần, cô cứ như là chủ nhà, lên mặt hạch sách chúng thì cũng thôi , đằng còn thế ngay mặt chị Thuần nữa chứ.”
“Ồ, là ! Thế cô định chiếm luôn căn nhà ở quê của chị Thuần ? căn nhà đó là do chính tay chị Thuần tỉ mỉ thiết kế đấy.”