Thẩm Việt  dậy:  Để con  xem . 
Thẩm Dũng ngần ngại lên tiếng: “Làm …    thích hợp lắm ?”
Thẩm Việt cũng cảm thấy  , nhưng theo lý thì mười giờ họ   đến nơi .
Lâm Hiểu Thuần  đồng hồ:  Thế  , đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu họ vẫn  tới,  hãy  tìm. 
Thẩm Việt gật đầu, tạm thời cũng chỉ  thể  .
Thẩm Mạn Mạn lanh lảnh :  Chúng  gọi điện thoại cho cô là  mà . 
Lâm Hiểu Thuần lắc đầu:  Con tưởng nhà ai cũng  điện thoại như nhà  ! 
Thẩm Mạn Mạn  chút thất vọng.
Dương Quốc Húc bóc một nắm hạt dưa, đưa đến  mặt cô bé:  Mạn Mạn, nhân hạt dưa cho em ăn . 
Thẩm Tử Siêu nhướng mày:  Mạn Mạn     tay, em   tự bóc  ? 
Dương Quốc Húc chẳng thèm đôi co, cứ thế nhét nắm hạt dưa  tay Thẩm Mạn Mạn:  Anh bóc sẵn , ăn nhanh . Anh dùng tay bóc đấy,   dùng răng . “
“Thẩm Mạn Mạn nhận lấy, khẽ  một tiếng  Cảm ơn , trong lòng cũng vơi  đôi chút thất vọng.
Lâm Hiểu Thuần  để ý đến màn tương tác nhỏ giữa hai  họ, cô chỉ sốt ruột liếc  đồng hồ mấy . Thời gian chầm chậm trôi, đúng nửa tiếng , Thẩm Việt  chờ  nữa, bèn lên tiếng:  Để em  xem . 
Lâm Hiểu Thuần cũng cởi tạp dề , :  Em  cùng . 
Hai  vội vã  khỏi cửa, ai ngờ  bước   thấy Thẩm Lan và Hạ Xuyên đang  ở cổng.
Sắc mặt Hạ Xuyên trông tệ vô cùng. Dù cố nặn  một nụ , nhưng cả Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt đều nhận  đó chỉ là nụ  méo mó, ngoài  nhưng trong  .
Nhìn sang Thẩm Lan, đôi mắt cô  sưng húp, đỏ hoe, rõ ràng là  mới  nức nở.
Lâm Hiểu Thuần lập tức  hiệu bằng mắt cho Thẩm Việt. Anh hiểu ý, vội vàng đón Hạ Xuyên  phòng sách. Còn cô thì kéo Thẩm Lan  phòng ngủ.
 Có chuyện gì ? Hai đứa   thế? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-749.html.]
Thẩm Lan còn  kịp  gì  bật  nức nở.
Lâm Hiểu Thuần cau mày, giọng  phần nghiêm khắc:  Nói chị ,  lóc thì giải quyết  vấn đề gì chứ! 
Thẩm Lan nấc nghẹn, sụt sùi :  Chắc... chắc bọn em  sống với   nữa . 
 Nói bậy bạ gì !  Lâm Hiểu Thuần đập bàn  phắt dậy.  Vừa mới cưới  mà    mấy lời gở miệng thế! Rốt cuộc  xảy  chuyện gì,  gì mà   ? 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Lan ngập ngừng một lúc  lí nhí đáp:  Em...   máu. 
Lâm Hiểu Thuần c.h.ế.t sững.
Không  máu? Ở cái thời buổi mà đàn ông còn khá bảo thủ , chuyện đó đúng là chuyện tày trời.
Cô chợt nhớ  những băn khoăn của Thẩm Lan  khi cưới,  khỏi nghi ngờ liệu cô em chồng   thật sự   quá giới hạn với Hồ Giang Hải  .  Thẩm Lan  từng khẳng định    chuyện đó, lẽ nào   dối?
Lâm Hiểu Thuần đanh mặt :  Ở đây    ngoài, em  thật cho chị , rốt cuộc là   ? 
Thẩm Lan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:  Không , em thật sự   mà! Em   gì   với Hạ Xuyên cả, thật đấy! 
 Được , đừng căng thẳng.  Lâm Hiểu Thuần day trán.  Chị chỉ đang giúp em phân tích xem nguyên nhân là do  thôi. Có  Hạ Xuyên giận vì chuyện  ? 
Thẩm Lan gật đầu:  Anh  giận lắm. Em  giải thích , nhưng    tin. 
Lâm Hiểu Thuần trầm tư. Hạ Xuyên  tức giận, nhưng vẫn đưa Thẩm Lan về nhà  đẻ. Điều đó  nghĩa là   vẫn  tiếp tục cuộc hôn nhân .
Cô  hỏi:  Em cố nhớ  xem, từ   kinh gần nhất đến giờ,  khi nào em   m.á.u bất thường , dù chỉ một chút thôi cũng tính. 
Mặt Thẩm Lan đỏ bừng lên, ấp a ấp úng mãi    thành lời.
Lâm Hiểu Thuần  thúc giục:  Nghĩ nhanh , đây   lúc để  hổ. Em và Hồ Giang Hải  tiến tới mức nào,   khi cưới em và Hạ Xuyên  đến ? Nếu  tìm   nguyên nhân, chuyện  sẽ mãi là khúc mắc  thể tháo gỡ giữa hai đứa. 
Thẩm Lan cũng nhận thức  tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu  Hạ Xuyên  chẳng tự nhốt  trong phòng cả buổi sáng.
Cô cố nhớ   :  Em với Hồ Giang Hải nhiều nhất cũng chỉ nắm tay thôi. Còn với Hạ Xuyên,  khi đính hôn thì thỉnh thoảng  hôn .  bọn em  bao giờ  đến bước cuối cùng, cả hai đều  dành  đầu tiên cho đêm tân hôn. 
Lâm Hiểu Thuần tin Thẩm Lan   dối,  thì vấn đề  ở ?