Cô bé  chút luống cuống,  Làm  bây giờ, còn  mười ngày nữa là Tết ! 
Lâm Hiểu Thuần nhắc nhở,  Năm nay hết ngày hăm chín là sang năm mới  đấy. 
 Hả?  Đại Bảo há hốc miệng, kinh ngạc đến độ  thể nhét  một quả trứng gà.
Thẩm Tử Siêu lẩm bẩm,  Vậy nếu chúng  cứ  theo kế hoạch ,  lẽ đến Giao thừa cũng  về đến nhà mất. 
Dương Quốc Húc cũng trầm ngâm,   ,  thời gian trôi nhanh thế nhỉ? 
Lâm Hiểu Thuần  nỡ dội gáo nước lạnh  lũ trẻ. Nếu   cô và Thẩm Việt âm thầm giúp đỡ,  lẽ chúng còn chẳng  nổi sáu mươi cái thôn  chứ.
Thẩm Kim Sơn lên tiếng,  Em  về nhà. Không  ba sẽ xử lý  đàn bà  thế nào, nhưng em nghĩ kỹ , chỉ cần bà  còn ở đó, chúng  tuyệt đối  về. 
Thẩm Ngân Sơn cũng  tán thành,  Anh  đúng,  bà  thì chúng  chẳng  ngày nào yên , thà  lang thang cùng   còn hơn! 
Thẩm Tử Siêu   tấm bản đồ đơn sơ,  Qua hai thôn nữa hình như là đến thị trấn Thanh Sơn . 
Thẩm Mạn Mạn mừng rỡ,  Vậy chúng   nhà trọ  trấn ở . 
Thẩm Tử Siêu nhắc nhở,  Đến thị trấn Thanh Sơn thì cũng gần thôn Thanh Bình lắm . 
Thẩm Mạn Mạn:  ... 
Thẩm Kim Sơn:  ... 
Thẩm Ngân Sơn:  ... 
Cả ba đứa lập tức im bặt.
Dương Quốc Húc ,  Nếu  lo lắng,  chúng  cứ  thẳng về thôn Thanh Bình luôn. Có chuyện gì thì   cùng  nghĩ cách. 
Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt lúc  chỉ như  ngoài cuộc,  hỏi han, cũng chẳng xen .
Họ bình tĩnh quan sát xem lũ trẻ sẽ giải quyết vấn đề  như thế nào.
Cô cũng    Thẩm Dũng sẽ xử lý Khâu Mai  . Người đàn bà đó như một quả b.o.m nổ chậm, thật khó lường.
Sau một hồi bàn bạc, mấy đứa trẻ quyết định  thẳng về thôn Thanh Bình.
Lúc đến nơi, trời  tối mịt.
Màn đêm dày đặc. Thẩm Tử Siêu dẫn đầu, tiến đến gõ cánh cổng cũ của nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-758.html.]
 gõ mãi mà  thấy ai  mở cửa.
Thẩm Kim Sơn sốt ruột,  Hay là gõ cửa nhà em  . 
Cậu  dứt lời, Thẩm Ngân Sơn  chạy sang gõ cửa nhà .
Cửa hai nhà gõ đến nửa ngày vẫn im lìm  một tiếng đáp .
Mấy đứa trẻ trong lòng bắt đầu thấy hoang mang, chúng    , chắc chắn là  nhầm nhà cơ mà!
Tiếng gõ cửa vang vọng trong đêm khuya  kinh động đến nhà bác Xảo Chủy hàng xóm.
Bác Xảo Chủy khoác vội chiếc áo bông, nheo mắt  một lúc lâu trong bóng tối mới nhận  mấy đứa trẻ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 Trời đất ơi, Kim Sơn, Ngân Sơn, Mạn Mạn, Tiểu Siêu, Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo,  các cháu  về đây? 
Thẩm Kim Sơn vội hỏi,  Bác Xảo Chủy ơi,  nhà cháu  cả  ạ? Sao   một ai ở nhà thế ạ? 
Bác Xảo Chủy thở dài,  Haiz, ông nội cháu nhập viện , chắc ba cháu đang ở trong viện chăm ông đấy! 
Quá lo lắng, Thẩm Việt quên bẵng cả vai diễn ông lão của , vội vàng cất giọng hỏi,  Ông ở bệnh viện nào ạ? 
Nghe thấy giọng  quen thuộc,   còn ngỡ Thẩm Việt  về, nhưng ngoái đầu  , tuyệt nhiên  thấy bóng dáng  .
Trời tối đen như mực, bác Xảo Chủy ,  Ông các cháu ở bệnh viện  thị trấn,  viện hai hôm . Thôi các cháu  nhà bác ở tạm , mai bác đưa các cháu lên viện. 
Thẩm Tử Siêu lễ phép đáp,  Cháu cảm ơn bác ạ, nhưng thôi  cần  ạ, chúng cháu  đến bệnh viện thăm ông ngay bây giờ. 
Bác Xảo Chủy  yên tâm,  Trời tối thế , cứ ở nhà bác một đêm  mai hẵng . 
Thẩm Kim Sơn lắc đầu,  Không   ạ, chúng cháu   thăm ông ngay. 
Bác Xảo Chủy đành bất lực,  Vậy các cháu đợi bác một lát, bác  gọi ông nhà dậy đưa các cháu . 
Thẩm Mạn Mạn sợ bóng tối, liền lên tiếng,  Vậy thì phiền bác quá ạ. 
 nhà bác Xảo Chủy chỉ  xe lừa,    hết   chẳng an .
Lâm Hiểu Thuần ho khan hai tiếng  ,  Không phiền bác nữa  ạ, để chúng  đưa bọn nhỏ . 
Thẩm Kim Sơn cũng nghĩ đến vấn đề .
Cậu vội ,  Không cần phiền bác  ạ, chúng cháu tự chạy bộ  là .