Nói xong, kéo Thẩm Ngân Sơn chạy .
Dương Quốc Húc cũng nắm tay Thẩm Mạn Mạn chạy theo ngay .
Thẩm Tử Siêu nghĩ Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt là già, thể chạy nhanh , Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo thì còn nhỏ, cũng chạy nổi, nên đành chậm để trông chừng họ.
Bác Xảo Chủy nhà gọi chồng, ngờ lúc trở thì cả bọn chạy mất, chẳng còn thấy bóng dáng .
Lợi dụng lúc ai để ý, Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt nhanh chóng gỡ bỏ lớp hóa trang.
Thẩm Tử Siêu sững sờ khi thấy ông cụ bà cụ bỗng chốc biến thành ba ruột của , bé sợ đến mức tưởng gặp ma.
Cậu suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.
Lâm Hiểu Thuần vội đỡ con trai dậy, Vừa sẽ giải thích cho con.
Nhị Bảo và Tam Bảo thì ríu rít xác nhận đây chính là ba thật.
Chạm ấm từ và bàn tay rộng lớn, vững chãi của ba, Thẩm Tử Siêu cuối cùng cũng tin.
Đây thực sự là ba của .
Cậu còn thời gian để suy nghĩ nhiều.
Cậu chỉ rằng, ba xuất hiện đúng lúc họ cần nhất.
Thẩm Kim Sơn, Thẩm Ngân Sơn, Thẩm Mạn Mạn và Dương Quốc Húc cũng ngỡ ngàng kém.
Tất cả đều thể ngờ đời thuật dịch dung tài tình và chút sơ hở đến .
Dương Quốc Húc thì thầm quyết tâm, khi về huyện thành nhất định nằng nặc đòi nuôi dạy cho thuật .
Kỹ năng quá đỉnh!
Đại Bảo vẫn còn lẩm bẩm, Thì đúng là ba thật! Nhị Bảo với Tam Bảo chắc chắn từ lâu , cho chứ?
Lâm Hiểu Thuần cốc đầu Đại Bảo, Nhanh chân lên, ông nội còn đang ở trong viện đấy. Cứ đủng đỉnh như con thì đến sáng mai mới tới nơi mất. “
“Người tính bằng trời tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-759.html.]
Hơn nữa, họ hạng m.á.u lạnh vô tình. Giờ phút , ông Thẩm nhập viện, chuyện khác đều gác .
Bình thường sức khỏe của ông Thẩm , chỉ trái tim là yếu, nếu kích động mạnh thì sẽ vấn đề gì. một khi nhập viện, tình hình chắc chắn đơn giản.
Trên suốt quãng đường , lòng Lâm Hiểu Thuần trĩu nặng, nàng cảm nhận rõ sự căng thẳng và lo lắng toát từ Thẩm Việt.
Khi họ đến bệnh viện huyện thì trời quá một giờ sáng.
Bệnh viện huyện đổi nhiều, còn là dáng vẻ cũ kỹ trong trí nhớ của nàng nữa. Nàng đảo mắt một vòng, dường như chẳng còn quen nào việc ở đây. Lâm Hiểu Thuần đành tìm đại một bác sĩ đang trực để hỏi thăm tình hình và phòng bệnh của ông Thẩm.
Mấy đứa trẻ cũng nín thở khẽ, chúng đây là nơi cần giữ im lặng, ồn.
Ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt cùng bọn trẻ thấy một Thẩm Dũng với dáng vẻ thảm thương.
Thẩm Kim Sơn khẽ gọi: “Ba.”
Thẩm Dũng đầu , vẻ mặt kinh ngạc tột độ như thể gặp ma.
“Sao… đến giờ ?”
Thẩm Việt đáp lời mà thẳng vấn đề: “Ba ?”
Thẩm Dũng thở dài não nề: “Tình hình lắm.”
Thẩm Việt định đẩy cửa xông thì Thẩm Dũng cản .
“Khoan , đợi lát nữa hẵng . Ba vật vã cả đêm, mới chợp mắt một lúc thôi.”
Thẩm Việt , chất vấn: “Sức khỏe của ba giờ vẫn , tại đột nhiên đổ bệnh?”
Thẩm Dũng ôm đầu thụp xuống đất, giọng đầy dằn vặt: “Đừng nữa… tất cả là tại .”
Thẩm Việt liền kéo Thẩm Dũng sân bệnh viện, còn Lâm Hiểu Thuần và bọn trẻ thì đợi ngoài cửa. Bỗng nhiên, nàng thấy tiếng sột soạt phát từ trong phòng. Đoán là ông Thẩm tỉnh, nàng vội vã đẩy cửa bước .
Bọn trẻ cũng nối đuôi theo . Chuyện lo lắng cho ông nội tạm thời gác sang một bên, quan trọng là khung cảnh bên ngoài quá đáng sợ. Hành lang bệnh viện về đêm u ám lạnh lẽo, cảm giác như thể một bóng ma thể xuất hiện từ trong bóng tối bất cứ lúc nào.
Lâm Hiểu Thuần bật đèn phòng bệnh lên, thấy ông Thẩm ngã xuống đất, nàng vội chạy tới đỡ ông dậy.
Ông Thẩm nheo mắt, cố gắng cho rõ mặt.
Giọng ông run rẩy: “Hiểu… Hiểu Thuần, các con đến ?”