cô níu lấy cánh tay Thẩm Dũng, nũng nịu: “Anh Dũng, chúng  đừng giận  nữa, về sống với  cho yên  nhé.”
Thẩm Dũng bỗng dưng chột , vội rút tay  khỏi tay Khâu Mai.
Lâm Hiểu Thuần để ý thấy bàn tay Trần Mẫn Hà  vô thức siết chặt . Xem , trong lòng thị vẫn còn Thẩm Dũng. Đối với cái tính do dự, thiếu quyết đoán của Thẩm Dũng, Lâm Hiểu Thuần thật  tài nào ưa nổi. Thế mà cũng vướng  nợ đào hoa. Cô  liếc  Thẩm Việt nhà , mặt lúc nào cũng lạnh như tiền với đàn bà bên ngoài, cô liền cảm thấy Thẩm Việt là  đáng tin cậy nhất.
Thẩm Việt  hiểu vì  vợ   , chỉ cảm thấy ánh mắt của cô khiến  dễ chịu lạ thường.
Khâu Mai  sấn tới ôm tay Thẩm Dũng: “Anh Dũng,  ngại ngùng gì chứ, đều là  một nhà cả mà,  gì mà  sợ. Chúng  quang minh chính đại,   thành phố chẳng  đều như  .”
Trần Mẫn Hà  từng thấy  đàn bà nào mặt dày vô sỉ đến thế, cô chỉ mím chặt môi,   một lời, lặng lẽ  Thẩm Dũng.
Mặt Thẩm Dũng đỏ bừng lên: “Khâu Mai, chắc cô hiểu lầm ý  . Nếu cô  đến đây,  hôm nay chúng    thủ tục ly hôn luôn .”
Khâu Mai cũng nhận  thái độ khác thường của Trần Mẫn Hà đối với , lập tức gào lên: “Có  bọn họ tìm cho  mối khác  , nên  mới nhất quyết đòi ly hôn với ?”
Là phụ nữ, giác quan thứ sáu mách bảo Khâu Mai rằng, ánh mắt khó chịu của  đàn bà  chắc chắn là vì Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng liếc  Trần Mẫn Hà: “Mối nào với mối nào chứ, đây là  ruột của thằng Kim Sơn và con Ngân Sơn.”
Khâu Mai há hốc mồm: “Anh… Anh  cái gì?”
Nắm đ.ấ.m đang siết chặt của Trần Mẫn Hà từ từ buông lỏng: “ ,  là  của Kim Sơn và Ngân Sơn.”
Khâu Mai vặn : “Chẳng  cô  bỏ chồng bỏ con  , còn  về  gì nữa?”
Trần Mẫn Hà lặp , giọng lạnh : “ bỏ chồng bỏ con?”
“Chẳng lẽ  ?” Khâu Mai cảm thấy  uy hiếp, lòng  rối bời.
Trần Mẫn Hà nhướng mày: “Thế thì  liên quan gì đến cô?”
Trong làng thực    nhiều lời đồn về việc Trần Mẫn Hà đột nhiên biến mất. “Bỏ chồng bỏ con” chỉ là một trong  đó. Có  đồn cô gặp tai nạn c.h.ế.t ở bên ngoài, Thẩm Dũng cũng  với các con như . Lại    cô theo trai. Còn vô  lời đồn đoán vớ vẩn khác, nhưng bất cứ lời đồn nào cũng dễ  hơn chuyện Trần Mẫn Hà   tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-765.html.]
Chủ yếu cũng là vì nghĩ cho Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn. Ở thời đại ,  kiện  tù đều là những kẻ tội ác tày trời. Nếu để  khác , bọn trẻ sẽ  tránh khỏi  khinh miệt.
Khâu Mai chống nạnh: “Một con đàn bà bỏ chồng bỏ con như cô thì  tư cách gì mà  ở đây? Đừng  là cô còn    với Thẩm Dũng nhé?”
Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt chỉ khoanh tay  xem. Cứ cái đà , Khâu Mai đối đầu trực diện với Trần Mẫn Hà, tám phần là  chiếm  chút lợi thế nào. Trình độ của Trần Mẫn Hà bây giờ   kém Khâu Mai. Sau mấy năm  luyện, cái vẻ yếu đuối giả tạo  bay biến  ít nhiều,   đó là lời  toát lên vẻ điềm tĩnh, vững vàng.
Trần Mẫn Hà hỏi ngược  Khâu Mai: “Là Thẩm Dũng  với cô  bỏ chồng bỏ con,  là  nhà họ Thẩm  với cô?”
Khâu Mai ngẫm , hình như chẳng  ai  với  cả. Thị chỉ    đồn đại,  tự cho rằng phiên bản  là đáng tin nhất.
Trần Mẫn Hà  tiếp: “Hai  tái hôn là chuyện của hai ,  và Thẩm Dũng  ly hôn thì   quyền can thiệp.  cô đối xử   với con , thì , với tư cách là một  ,   mặt.”
Nói xong, cô vung tay giáng một cái tát trời giáng xuống mặt Khâu Mai, dường như dồn hết tất cả oán hận mấy năm qua  đó.
Khâu Mai  đánh ngã sõng soài  đất,  mềm nhũn  mặt đất  lóc.
“Anh Dũng, con mụ đàn bà chanh chua  đánh em,  mau bênh em !”
Thẩm Dũng nhớ  vết bỏng ghê    Kim Sơn, nhắm mắt , đáp: “  giúp cô .”
Trái tim Khâu Mai lập tức nguội lạnh như tro tàn.
“Thẩm Dũng, vợ cũ của  đánh  mà   bênh?”
Thẩm Dũng đáp: “Là cô sai . Nếu cô đồng ý ly hôn với ,  đảm bảo cô  sẽ  đánh cô nữa.”
Khâu Mai tức đến  hộc máu.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“ thật hối hận vì  lấy ! Sao   hèn hạ   chút đảm đương nào như !”
Thẩm Dũng cũng cảm thấy   phần nhu nhược. Khâu Mai ngược đãi con  mà    gì cả, thậm chí còn ôm ảo tưởng về thị, thật quá  nên. Cú tát của Trần Mẫn Hà giáng lên mặt Khâu Mai mà như thể đánh cho  tỉnh ngộ.
Khâu Mai  dỗi: “Anh  ly hôn với  để   với con đàn bà  chứ gì,   cửa , trừ phi  chết!   xem xem, con đàn bà  mặt dày đến  mà dám ở  nhà chồng cũ.”