“Không đưa.”
“Anh đúng là đồ vô .”
“Giờ cô mới  !”
…
Đây là  đầu tiên Thẩm Việt thắng Lâm Hiểu Thuần trong một cuộc đấu khẩu. Anh vội vàng nhét chiếc quần  túi, phòng khi cô thật sự cầm  đổi. Có  nhỏ cũng  , về   kéo dãn  một chút là mặc .
Lâm Hiểu Thuần thấy bộ dạng cẩn thận của  thì mím môi  trộm.
 Cốc… cốc… cốc… 
“Ai  nhỉ?”
Giờ  còn  ngửi thấy mùi cơm nước, ai  đến đây?
Khách còn  kịp lên tiếng, Thẩm Việt   mở cửa.
Vừa mở , ôi chao, là Trần Mẫn Hà dắt theo Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn bước .
Trần Mẫn Hà đảo mắt một vòng khắp nhà,  đon đả :
“Hiểu Thuần ,   em cứu thằng Kim Sơn nhà chị mà chị  kịp cảm ơn, là chị  . Nghe  hôm nay em  thị trấn mua quần áo ,   rủ chị  với, chị còn xách đồ giúp em một tay.”
Lâm Hiểu Thuần nhếch mép  đầy mỉa mai. Lấy cớ cảm ơn muộn để ghé thăm ? Ngày thường Trần Mẫn Hà sợ   đàm tiếu, chỉ hận  thể tránh xa cô tám mét. Chắc chắn là do Vương Quế Hoa  mách lẻo, nếu  thì  bà chị dâu    cửa  dán mắt  mấy quả chuối thế .
Mục đích của Trần Mẫn Hà quá rõ ràng, đến mức cái nháy mắt bà   hiệu cho Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn  thể lộ liễu hơn  nữa. Ngay cả Thẩm Việt,  vốn ít để ý chuyện trong nhà, cũng nhận  bà  đến đây vì mấy quả chuối.
Thẩm Kim Sơn níu lấy chân Thẩm Việt, lay lay  hỏi:
“Chú hai ơi, quả gì mà thơm thế ạ?”
Thẩm Ngân Sơn cũng chảy nước miếng thèm thuồng:
“Chú hai, bọn cháu   ăn bao giờ, đến  còn    thấy.”
Thẩm Việt   chuyện Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn bắt nạt con , nhưng  cũng chán ghét cái kiểu giả tạo của Trần Mẫn Hà. Hơn nữa, hoa quả là do Lâm Hiểu Thuần mua,  ăn thì  hỏi cô .
Anh đáp  với vẻ mặt lạnh tanh:
“Chuyện   hỏi thím hai của các cháu. Thím  mua, nên thím  mới  quyền quyết định cho các cháu ăn  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-81.html.]
Lâm Hiểu Thuần   gì. Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn chỉ  dùng ánh mắt đáng thương  cô,  đứa nào dám nhúc nhích.
Nghèo đói là một cái tội.
Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa Thẩm Kim Sơn, Thẩm Ngân Sơn và Thẩm Tử Siêu khá lạnh nhạt, nhưng về , chính hai   họ     lo hậu sự cho  em Tử Siêu và Mạn Mạn.
Nếu    cho Thẩm Ngân Sơn ăn là vì cô còn chút tư tâm, thì  , cô quyết định nhân lúc hai đứa trẻ  vẫn còn là “mầm non”, sẽ uốn nắn chúng một chút. Nghĩ , cô chỉ  quả chuối, hỏi:
“Muốn ăn ?”
Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn đồng thanh gật đầu.
Trần Mẫn Hà  hiểu Lâm Hiểu Thuần định  gì, nhưng vì để hai đứa con  ăn chút hoa quả tươi, bà   dám hó hé nửa lời. Thẩm Việt cũng tò mò  cô,  hiểu ý cô là gì.
Thẩm Mạn Mạn nấp  lưng , còn Thẩm Tử Siêu thì nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái, lòng bàn tay  rịn đầy mồ hôi.
Lâm Hiểu Thuần ngừng một chút  :
“Xin  Mạn Mạn và Tiểu Siêu .”
…
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn sững .
Trần Mẫn Hà  gượng:
“Làm gì  cái quy củ , ăn một quả chuối mà cũng  xin  ?”
 Thẩm Kim Sơn và Thẩm Ngân Sơn  tỏ  rõ ràng là chột , chúng bất an liếc   . Trần Mẫn Hà chỉ  đỡ trán, đúng là hận rèn sắt  thành thép. Trong lòng bà   ngừng oán trách Lâm Hiểu Thuần, ăn  miếng đồ của cô mà cũng lắm chuyện thế  !
Chỉ  thấy giọng Lâm Hiểu Thuần lạnh dần:
“Kim Sơn, Ngân Sơn, hai đứa bắt nạt Mạn Mạn và Tiểu Siêu   một hai  . Hôm nay   thẳng ở đây, đồ thì các cháu  thể ăn, nhưng  xin  và hứa     bắt nạt em nữa.”
Thẩm Kim Sơn biến sắc:
“Thím hai, cháu xin .”
Thẩm Ngân Sơn  liếc quả chuối bên cạnh Lâm Hiểu Thuần,  chột  vặn vẹo ngón tay:
“Là Thẩm Tử Siêu tự đưa s.ú.n.g gỗ cho cháu, còn bảo sẽ bắt nòng nọc cho bọn cháu chơi.”
Thẩm Mạn Mạn mếu máo phản bác:
“Là các  cướp! Chính các  bắt  em cháu  mò nòng nọc!”