Vừa mở cửa thấy Phùng Hỉ và Lý Chấn Nam, gã lặng lẽ giấu tay cầm d.a.o lưng.
Gã : Sao hai đến đây? Ăn cơm ? Anh đang món cà chua hầm nạm bò, ở ăn chung cho vui.
Phùng Hỉ sa sầm mặt: Anh cả, gì sư phụ của em ?
Phùng Chiêm sững , nhưng ngay đó liền chối: Em ngốc gì , cô ở ?
Phùng Hỉ vẫn thả lỏng cảnh giác, cô tiếp: Ngày nào em cũng đến nhà sư phụ, nhưng họ mở cửa ba ngày nay .
Lý Chấn Nam cũng thêm : , nếu họ thì chắc chắn sẽ báo cho chúng . Chúng còn định nhờ xe họ lên thủ đô, họ thể nào một lời . Hơn nữa, chúng liên lạc với bên thủ đô, họ hai hề về.
Phùng Chiêm vui nhíu mày: Thế thì liên quan gì đến ?
Lý Chấn Nam liếc lưng Phùng Chiêm, chậm rãi : Anh là cả của Tiểu Hỉ nên tôn trọng . nếu dám gì tổn hại đến họ, tuyệt đối sẽ bỏ qua cho .
Phùng Hỉ cũng kiên quyết : Anh cả, đừng hại họ, em xin đấy. Mẹ mất sớm, em nhiều thời gian ở bên , nhưng m.á.u mủ tình thâm, chúng là một nhà mà. Em cầu xin đừng hại họ.
Phùng Chiêm mặt mày đen kịt: Tiểu Hỉ, em hồ đồ ? Anh cả thể loại chuyện đó . Nếu em tin thì cứ tự nhiên lục soát, tìm họ thì coi như các thắng.
Gã tức giận, và cơn giận đó hiện rõ mặt.
Lý Chấn Nam liền : Đây là cho chúng lục soát đấy nhé, nếu tìm thì đúng là với quá. Tiểu Hỉ, em ở đây với cả, để xem.
Lý Chấn Nam lật tung ngóc ngách trong nhà Phùng Chiêm, từ trong ngoài, từ xuống , bỏ sót một chỗ nào. Ngay cả ống thông gió, rèm cửa, gầm giường, gầm bàn, nơi nào cũng tìm kiếm, nhưng chẳng phát hiện điều gì.
Lâm Hiểu Thuần vạch đen đầy đầu, sang nhỏ với Thẩm Việt: Anh xem Lý Chấn Nam ngốc , đến bồn cầu cũng , lẽ nào nghĩ Phùng Chiêm giấu chúng trong đó ?
Thẩm Việt cũng bật : Chắc là hiếu kỳ với cái bồn cầu nhập khẩu nhà Phùng Chiêm thôi.
Lâm Hiểu Thuần lườm một cái.
Chỉ thấy Lý Chấn Nam bếp, kiểm tra miếng thịt Phùng Chiêm đang thái dở, đó còn đưa lên mũi ngửi ngửi, xác định là thịt bò mới yên tâm.
Khóe miệng Phùng Chiêm giật giật: Cậu nghĩ là băm hai họ xả xuống bồn cầu đấy chứ?
Lý Chấn Nam cứng đờ cả , lí nhí đáp: Chuyện đó gì mà thể, lỡ như...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-810.html.]
Mặt Phùng Hỉ tái mét.
Sư phụ tìm thấy, Thẩm cũng biệt tăm.
Phải bây giờ?
Bên , Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt tiếng lòng của Phùng Chiêm.
Gã đang thầm cảm ơn Lý Chấn Nam cho gã một ý tưởng mới. Gã còn đang lo khi hai họ c.h.ế.t thì xử lý thế nào, băm nhỏ xả xuống bồn cầu đúng là một ý .
Hoặc gã thể nuôi một con chó, băm cho chó ăn cũng là thần quỷ .
Lâm Hiểu Thuần rùng một cái, Thẩm Việt vội vàng ôm lấy vai cô.
Lâm Hiểu Thuần căm hận : Phùng Chiêm đúng là một kẻ biến thái.
Thẩm Việt an ủi: Đừng sợ, gã đắc ý bao lâu .
Cuối cùng, Phùng Hỉ và Lý Chấn Nam ở ăn cơm mà lo lắng rời để tiếp tục tìm kiếm Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt. Họ lang thang vô định, như những con ruồi đầu.
Chờ hai khỏi, Phùng Chiêm bước nhanh đến phòng vệ sinh.
Thế nhưng, khi bàn tay sắp chạm cơ quan, gã rụt về.
Lâm Hiểu Thuần chỉ mong gã nhấn xuống , để cô thể cho gã một trận nhừ tử!
Thế Phùng Chiêm chỉ rửa tay, bếp.
Cô trơ mắt gã thản nhiên cho miếng thịt bò còn dính m.á.u miệng nhai ngấu nghiến, hề tỏ ghê sợ mùi tanh.
Lâm Hiểu Thuần mà thấy buồn nôn, vội vàng trở về Trung y quán .
Cô về, Thẩm Việt cũng theo gót về.
Hai vẫn đang ở trong gian suối nước nóng.
Lâm Hiểu Thuần chỉ dòng linh tuyền, : Thẩm Việt, lấy cho em ít nước, thì em nôn mất.
Thẩm Việt hoảng hốt bật dậy, còn kịp lau khô chạy múc nước cho vợ, trông hệt như một nguyên thủy.