Lâm Hiểu Thuần cũng thấy  nản lòng. Thật  nếu cứ theo cách  ban đầu của Mạnh Mẽ, Hắc Nha    thể gả  nhà .
Chẳng lẽ    chuyện thừa thãi  ?
Nghĩ đến đây, cô  lắc đầu. So với việc ngọt  khổ , cô thà rằng cứ khổ  ngọt . Có những tình cảm  trải qua thử thách, mài giũa mới càng thêm trân quý. Hắc Nha gả qua đó   chỉ để   của một đứa trẻ, càng   để  bảo mẫu cho nhà họ. Cô   thấy Hắc Nha  sống trong đau khổ cả đời. Nếu  thể tránh  những nỗi đau  thể lường ,  thì nên tránh.
Chỉ là, cái gì cũng giấu , riêng cái bụng của Hắc Nha thì . Thời gian càng kéo dài, chuyện  càng khó giải quyết.
Cả cô và Thẩm Việt đều chìm  trầm tư.
Thẩm Việt thấy trời  khuya, bèn giục Lâm Hiểu Thuần  ngủ sớm, chuyện  nghĩ  thì để mai tính tiếp.
Lâm Hiểu Thuần gật đầu qua loa  cùng Thẩm Việt lên giường.
 chỉ trong nháy mắt, cô  kéo Thẩm Việt   gian “Trung Y Quán”. Cô cảm thấy đêm nay Mạnh Mẽ mất ngủ, thì   chắc chắn cũng  tài nào ngủ . Bằng một ý niệm mạnh mẽ, cô kéo cả Thẩm Việt   gian  và tìm đến chỗ  của Mạnh Mẽ.
Lúc , bà Mạnh đang  đứa con trai say khướt trở về, mặt mày đầy bất đắc dĩ. Bà  đỡ Mạnh Mẽ,  cằn nhằn:
“Con trai ơi là con trai,  con cứ   lời  thế hả,   hại con bao giờ ! Lúc  con  với  là con bé   thai, nên  mới đồng ý cho hai đứa chúng bây ở bên , chủ yếu là vì    cháu của nhà   lưu lạc bên ngoài. Con  hai mươi sáu tuổi , còn  lấy vợ thì    già   bế cháu nổi. Mẹ   thích con bé đó, thì  mặt mũi đứa cháu cũng sẽ cho nó  cửa. Giờ con   là lừa , con bảo lòng   dễ chịu  ! Mà   thai  càng ,  cũng chẳng ưa gì cái loại con gái hư hỏng,   giữ .”
Lâm Hiểu Thuần liếc  Thẩm Việt đang  bên cạnh,  chỉ bất đắc dĩ nhún vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-822.html.]
 như lời Lâm Hiểu Thuần  . Bà cụ  quả nhiên  suy nghĩ như .
Chỉ thấy Mạnh Mẽ say khướt gạt tay  : “Mẹ  đủ ! Con  bảo  , cô  là một cô gái ,   cứ  tin! Trong lòng con  lúc nào cũng hiền từ,  bây giờ   những lời . Mẹ  thích cô , chứ cô  còn  chắc  thích con ! Mẹ tưởng con trai  là ai mà còn  chuyện xứng với  xứng. Mẹ   con thích cô  nhiều thế nào , là con cứ  mặt dày theo đuổi   đấy!”
Bà cụ   liền nổi giận: “Con ưu tú như , nó dựa  cái gì mà  thích con? Nói , nó vì cái gì mà  thích con?”
Mạnh Mẽ bực bội gào lên: “Mẹ nghĩ con là ai, con là cái thá gì chứ, dựa   mà con thích   thì    thích  con? Là con cứ lẽo đẽo chạy theo cầu xin cô ,  mà  còn ở đây ngáng chân con. Mẹ   con trai  khổ sở thế nào ,    thông cảm cho con một chút? Con lớn từng  , thích một cô gái  dễ dàng gì ! 
“Bị con trai dồn  thế bí, bà cụ luống cuống:  Vậy...     bây giờ? Hay là con gọi cô gái đó đến đây, để  khuyên bảo nó? 
Mạnh Mẽ lắc đầu quầy quậy:  Vô ích thôi! Mẹ chê cô    giữ ,  bảo cô   xứng với con. Giờ  gọi   đến để  gì? Để sỉ nhục cô  ? Mẹ đừng  mơ! Dù con   đến  với cô , con cũng tuyệt đối  để   cơ hội  nhục cô  . 
Bà cụ sốt ruột phân bua:  Con trai, là  sai . Mẹ   ý sỉ nhục con bé,  chỉ  khuyên nó, bảo nó đồng ý gả cho con thôi mà. 
Mạnh Mẽ  khẩy, ánh mắt mơ màng:  Thôi  . Mẹ còn tưởng con là thằng nhóc lên ba ? Mẹ sai , con  , con sẽ  bao giờ   lừa bằng mấy lời ngon ngọt nữa . 
Bà cụ     để chứng minh   thật sự hối hận, đành dịu giọng:  Con uống nhiều , ngủ một giấc  . Đợi con tỉnh rượu,  con    chuyện. 
 Con  ngủ! Con mà ngủ là   chối bay chối biến những gì   cho xem.  Mạnh Mẽ sống c.h.ế.t  chịu  ngủ.
Lâm Hiểu Thuần  sang thì thầm với Thẩm Việt:  Anh  xem, Mạnh Mẽ   đang giả vờ ? 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Việt khẽ :  Thế mà cũng  em   ?