– Lão Nhị, ba  các con     . Điều ba   với con là… Tối hôm qua… thằng Ba nó  .”
 “Sao thế ạ? Anh    ?  Thẩm Việt còn  kịp hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng một dự cảm chẳng lành  len lỏi trong lòng.
Nhìn những giọt nước mắt của ba, lòng Thẩm Việt đau nhói.
Chỉ  ba Thẩm nghẹn ngào :  Thằng ba nó bệnh một thời gian  mà ba  dám  với con. Tối qua nó trút  thở cuối cùng ... Ba  cho nó  phần mộ tổ tiên của nhà . Coi như nghĩa tử là nghĩa tận, những chuyện  vui   cứ để nó qua  con ạ. 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thẩm Việt sững sờ:  Cứ thế... c.h.ế.t  ? 
 Ừ.  Ba Thẩm che mặt, nức nở.
Dù đứa con trai  bất hiếu, nhưng suy cho cùng vẫn là cảnh  đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,   đau cho .
Thẩm Việt suy nghĩ một lát  :  Tùy ba . Người cũng  mất , chuyện cũ nên cho qua thôi ạ. 
Lâm Hiểu Thuần  ngoài cửa  hết cuộc đối thoại của họ nhưng  , cô lặng lẽ xoay   bếp tiếp tục nấu cơm.
Đối với cô mà , Thẩm Xương chỉ là một  dưng nước lã.
Nếu là một  dưng khác,  lẽ cô sẽ chạnh lòng thương cảm đôi chút.  Thẩm Xương  hãm hại gia đình cô   bao nhiêu . Việc cô chỉ coi  như  dưng  là nhân từ lắm .
Buổi tối, ba Thẩm  ăn cơm. Thẩm Việt cũng chỉ và  hai miếng   nuốt nổi nữa.
Thẩm Dũng vẫn còn khúc mắc với Thẩm Xương nên cũng     lo hậu sự cho em trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-847.html.]
Trần Mẫn Hà từ khi trở về nhà , ngoài việc chăm sóc con cái thì gần như  bao giờ lên tiếng về những chuyện khác.
Cuối cùng, chỉ  Thẩm Việt kề bên an ủi và cùng ba lo việc chôn cất cho Thẩm Xương.
Khi quyết định giúp ba, Thẩm Việt  bàn bạc  với Lâm Hiểu Thuần. Dù ba Thẩm  giấu cô khi  chuyện, nhưng Thẩm Việt  thể   với vợ . Vợ chồng đồng lòng,    phụ sự hy sinh của cô.
Lâm Hiểu Thuần cũng      điều, cô để Thẩm Việt và ba   quyền xử lý  việc. Cô chỉ vờ như  ,    can dự.
Một cỗ quan tài mỏng, một bộ quần áo liệm mới mua, thế là  tiễn đưa xong một kiếp  ngắn ngủi của Thẩm Xương.
Xong xuôi  việc cần , vợ chồng cô cũng chuẩn  lên đường. Dù họ  đến dự  , thiệp mời cũng   gửi đến tận tay. Mấy ngày nay, cô và Trần Mẫn Hà cũng  vài  chạm mặt, nhưng cả hai đều ăn ý tránh nhắc đến quá khứ. Họ chỉ  về con cái, tuyệt nhiên  bàn chuyện khác. Tuy là  một nhà, nhưng dù  cũng  sống chung,  chẳng ở cùng một thành phố, những tính toán chi li ngày    còn đáng để bận tâm.
Lúc Lâm Hiểu Thuần và Thẩm Việt chuẩn  khởi hành, họ gặp thím Xảo Chủy ở đầu thôn. Cuộc sống của thím Xảo Chủy giờ đây  khấm khá hơn nhiều. Nhờ  việc nuôi gà kiếm tiền, nhà thím tuy   ăn thịt mỗi bữa nhưng bữa nào cũng  thức ăn tươm tất. Trước , nhà thím nấu cơm gần như  xào rau, món gì nấu chung một nồi  là nấu hết, tuyệt đối  lãng phí thêm dầu mỡ.
Thím cầm một giỏ trứng gà đưa cho Lâm Hiểu Thuần:  Hiểu Thuần, chỗ trứng  cháu cầm lấy, đừng chê ít nhé, coi như là chút tấm lòng của thím. 
Lâm Hiểu Thuần mỉm  đáp:  Thím cho bao nhiêu cháu cũng  chê  ạ, chỉ là chúng cháu còn   đường xa, mang theo  tiện. Lỡ trứng vỡ thì  phí mất tấm lòng của thím. 
 Ôi chà,  để thím cầm về . Lần  các cháu về, thím  xào trứng cho mà ăn.  Thím Xảo Chủy   liền cất rổ  ngay,  hỏi nhỏ:  Hiểu Thuần ,    mối  ăn nào phát tài, nhớ gọi chúng  với nhé. 
Lâm Hiểu Thuần cong môi :  Vâng ạ, thím cứ yên tâm,  cháu quên   . 
Thím Xảo Chủy  Lâm Hiểu Thuần là  giữ lời nên cũng   lỡ thời gian của họ, vội vàng tránh đường cho hai vợ chồng lên xe.
Trên đường , Lâm Hiểu Thuần mua  ít đặc sản, còn mua thêm vài món ăn vặt  thích. Mua bao nhiêu đồ cũng chẳng lo nặng, vì chỉ cần một cái xoay , tất cả   cô cất gọn    gian . Niềm vui lớn nhất của cô chính là mua sắm, cứ đến  là   vung tiền  tới đó. Thẩm Việt cũng vui vẻ chiều theo, cưng sủng cô hết mực.
Khi đến thủ đô, cô  mua thêm  nhiều quần áo mới. Không chỉ cho  mà còn cho cả bọn trẻ. Cô mua chủ yếu là cho các con, mỗi đứa hai bộ, sơ sơ  là mười bộ quần áo. Cũng may là cô  đủ tiền, chứ  thì với năm đứa con,    thể cho chúng điều kiện sống  đến . Nghĩ , từ nhỏ đến lớn cô  bao giờ  sống sung sướng như bây giờ.