Vương Quế Hoa  giở thói trẻ con, tiếp tục chỉ  Trần Mẫn Hà, khăng khăng:  “Không, tao  nó đút. “
Thẩm Dũng đành chịu thua  , đưa  bát cho Trần Mẫn Hà.
Trần Mẫn Hà  sang  với  :  “Mọi   ngoài ăn cơm ,  con ở đây là  . “
Để Trần Mẫn Hà , những  khác  lượt  . Trên bàn ăn  dọn sẵn, chỉ  cháo loãng, bánh ngô và một đĩa trứng xào hẹ, đến cái mâm cũng  , ngoài  là hũ dưa muối mà Vương Quế Hoa  muối từ .
Bốn đứa trẻ  quây quần ríu rít trò chuyện, chẳng đứa nào buồn  phòng thăm bà nội một tiếng.
Thẩm Xương vốn định giữ chút khí phách  thèm ăn, nhưng cái bụng đói meo cứ réo òng ọc khiến    chịu nổi.
Lâm Hiểu Thuần chẳng thèm  bọn họ. Ai ăn thì tự  mà múc, cô    hầu của nhà  để mà  hầu hạ từng  một.
Bỗng, một tiếng thét thất thanh từ trong phòng vọng ,   vội vàng lao . Lâm Hiểu Thuần cũng  chút tò mò, chỉ là ăn cơm thôi mà,  thể xảy  chuyện gì kinh thiên động địa  chứ?
Cô cũng dắt bọn trẻ   xem, chỉ thấy cháo nóng vung vãi khắp  Vương Quế Hoa, tay của Trần Mẫn Hà cũng  đỏ lên. Chị  đang lau nước mắt, nức nở:  “Đều tại con  , đến cái bát cũng cầm  xong. Mẹ  đánh con thì cứ để  đánh,  con  né   gì cơ chứ. “
Vương Quế Hoa tức đến run cả , trừng mắt  Trần Mẫn Hà, ú ớ gào lên:  “Đồ đàn bà độc ác! “
Trần Mẫn Hà cắn môi, vẻ mặt đầy tủi :  “Mẹ đừng giận, để con  múc cho  bát khác. “""
""Lâm Hiểu Thuần khẽ nhíu mày,  ngờ Trần Mẫn Hà cũng thuộc dạng cao tay.
Với tính cách của Vương Quế Hoa, việc bà  nóng nảy đánh  cũng   là  thể. Biết  chừng lúc  Trần Mẫn Hà thật sự  bà   cho  nông nỗi . Thế nhưng, trong từng lời  uất ức của chị dâu cả  phảng phất ý đồ  rõ ràng. Đây rõ là khổ nhục kế,  để trốn việc,  để khiến  chồng mang tiếng ác.
Bốn đứa trẻ con chỉ  tròn mắt  , chen chúc mãi cũng chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện. Có lẽ cũng vì chiều cao  hạn, chúng chỉ  thấy  một  chân  hỗn loạn.
Thấy tình hình  chắc còn lâu mới ăn cơm , Lâm Hiểu Thuần liền bảo Thẩm Kim Sơn dẫn ba đứa nhỏ  ngoài bàn ăn tiếp, còn  thì ở  tiếp tục xem kịch .
Thẩm Dũng thấy vợ  chịu ấm ức thì xót  để  cho hết. Anh  sa sầm mặt, :  “Mẹ,    nông nỗi   còn gây sự nữa. Vợ chồng con từ tối qua đến giờ   hạt cơm nào  bụng,  xem tay Mẫn Hà bỏng đỏ cả lên  kìa. “
Trần Mẫn Hà vội vàng cố tình che  phần da lành lặn, chỉ để lộ  một mảng  ửng đỏ. Chị   vẻ hiền thục khuyên chồng:  “Anh đừng  thế, chăm sóc  là bổn phận của chúng  mà. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-90.html.]
Gương mặt Vương Quế Hoa co rúm  vì tức giận, cuối cùng bà  chỉ ú ớ phun  một chữ:  “Cút! “
Ông Thẩm Tam Cân rít một  thuốc thật dài, thở  não nề:  “Thôi, các con  ngoài  . “
Thẩm Dũng như vớ  cọc, vội vàng vin  lời của cha:  “Ba, là ba bảo chúng con  đấy nhé,   chúng con bất hiếu . Mình  thôi, vợ ơi. “
Lâm Hiểu Thuần sững sờ  vợ chồng Thẩm Dũng ung dung trốn tránh trách nhiệm chăm sóc Vương Quế Hoa một cách dễ như trở bàn tay. Cô còn vô tình bắt  nụ  đắc thắng  thoáng qua  mặt Trần Mẫn Hà.
Người  thường ,  liệt giường lâu ngày mới   con hiếu thảo  . Vậy mà mới qua một đêm, vợ chồng nhà   lộ rõ bộ mặt thật.
Trước đây họ chỉ trốn việc vặt trong nhà, cô còn  thể mắt nhắm mắt mở cho qua.  bây giờ, hành động  của họ  trực tiếp chạm đến giới hạn của Thẩm Việt.
Vương Quế Hoa dù tệ bạc thế nào cũng là   một tay nuôi năm  em họ khôn lớn. Tuy cuộc sống chẳng mấy  , nhưng ít  họ cũng  lớn lên bình an, dựng vợ gả chồng.
Thẩm Việt  nay   là  ngu hiếu, nhưng  cực kỳ khinh thường hành động đùn đẩy trách nhiệm của  cả. Anh lạnh mặt, trầm giọng  lệnh:  “Đứng . “
Trái tim Trần Mẫn Hà đang vui sướng bỗng treo ngược lên cành cây. Thẩm Dũng   vặn hỏi:  “Ba  đều bảo bọn   , chú còn  thế nào nữa? “
Thẩm Việt ngước mắt  thẳng:  “Trước khi  khỏi bệnh, mấy  em  sẽ  phiên  chăm sóc. “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Trần Mẫn Hà lập tức xị mặt xuống:  “Chú hai , chị cũng  chăm  lắm, nhưng tay chị bỏng thế  , thật sự   gì . “
Khóe miệng Lâm Hiểu Thuần giật giật, thầm nghĩ  đoán  sai mà, đúng là khổ nhục kế. Chỉ tiếc là Thẩm Việt    theo kịch bản mà chị   vạch sẵn.
Thẩm Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh:  “Một là góp tiền, hai là góp sức,  chị chọn . “
Mí mắt  của Thẩm Dũng giật liên hồi:  “Bọn   gì  tiền? “
Thẩm Xương cũng co rúm  ở một bên lẩm bẩm:  “Nói cứ như ai  tiền lắm  bằng, nhà nào chẳng nghèo rớt mồng tơi. “
Trong khi đó, Thẩm Lan   một lời,  lẳng lặng dọn dẹp bát cháo đổ   Vương Quế Hoa. Lâm Hiểu Thuần  càng thêm quý mến sự lương thiện của cô em chồng , Thẩm Lan quả thật là một cô gái  hiếm .
Cô thong thả khoanh tay, cất giọng:  “Nếu   ai  tiền,  thì tất cả cùng góp sức. “