Hôm .
Tô Ly Nhi dậy từ tinh mơ, bếp nấu nướng, chuẩn bữa sáng cho cả nhà.
Bận rộn một hồi, Hàn Diệp cũng chỉ hờ hững hỏi một câu: “Khỏi bệnh ?”, cùng La Vân Khỉ tiếp tục nghiên cứu chuyện cày bừa với cày sắt.
Nhìn hai họ kề vai sát cánh, trò chuyện mật, tình ý miên man, lòng Tô Ly Nhi lập tức trào dâng oán hận. Bản thứ , thì nàng cũng tuyệt để La Vân Khỉ hưởng yên lành.
Dùng xong bữa sáng, nàng liền dịu dàng nắm tay La Vân Khỉ, cất tiếng mềm như tơ lụa:
“Tẩu tẩu, chúng ngoài dạo một vòng ?”
La Vân Khỉ cũng điều hỏi nàng về chuyện hôm qua, bèn thuận ý đáp lời.
Hai rời khỏi nha môn, Tô Ly Nhi yên tĩnh một lát, dắt đường về phía vắng vẻ.
Chẳng mấy chốc rời xa trấn nhỏ, con đường dần dẫn đến vùng núi đá hôm qua. La Vân Khỉ lập tức dừng bước — nàng chẳng đụng kẻ bịt mặt thêm nào nữa.
“Phía hiểm trở, thấy nên về thôi.”
Tô Ly Nhi mặt , ánh mắt đột nhiên toát vẻ tà dị.
“Tẩu tẩu sợ gì chứ?”
La Vân Khỉ khẽ nhếch môi , nghiêng đầu nàng:
“Ta gì mà sợ? hôm nay năng quái dị, chuyện gì thì cứ thẳng .”
Lời dứt, Tô Ly Nhi đột ngột nhào tới, hai tay siết chặt cổ nàng, giọng rít lên như rắn độc:
“Ý chính là ngươi chết!”
La Vân Khỉ đề phòng, lập tức nàng bóp cổ.
nàng Vương Thúy Châu. Người khi ngủ say, Tô Ly Nhi dùng gối che mặt mà g.i.ế.c chết. Còn La Vân Khỉ bây giờ mắt mở trừng trừng, thể lực hơn xa Tô Ly Nhi gấp bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-178-to-ly-nhi-nguoi-muon-chet-ta-lien-thanh-toan-cho-nguoi-12.html.]
Nàng lập tức nắm lấy cổ tay mảnh mai của đối phương, mạnh mẽ bẻ ngược, thoát khỏi thế khống chế.
Giận dữ quát lớn:
“Tô Ly Nhi, ngươi điên ?”
Tô Ly Nhi trượt chân ngã dúi xuống đất, sắc mặt lập tức biến đổi — nàng ngờ La Vân Khỉ khỏe đến !
Thế nhưng nàng lập tức bò dậy, rút từ tay áo một lưỡi d.a.o nhỏ, nhằm thẳng La Vân Khỉ mà đ.â.m tới.
Thấy nàng thực sự rút dao, lòng La Vân Khỉ chấn động — Tô Ly Nhi thật sự lấy mạng nàng!
Rõ ràng bản chẳng gì với nàng , vì mưu hại đến thế?
Trong phút chốc nguy cấp, La Vân Khỉ lập tức gọi từ “siêu thị” một quả dưa hấu lớn, chắn .
“Phụt” — một âm thanh vang nhẹ, lưỡi d.a.o cắm ngập dưa.
Tô Ly Nhi trợn mắt kinh hãi cảnh tượng quỷ dị mặt. Đừng là ở cổ đại, dù là thời hiện đại nữa, thấy đột nhiên từ trung mà lấy vật thể, chắc cũng hồn phi phách tán.
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, lùi một bước:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
“Ngươi… ngươi thật là yêu quái ?”
La Vân Khỉ giận đến nghiến răng, rút lưỡi d.a.o , một cước đá thẳng bụng nàng .
“Yêu quái cái đầu nhà ngươi! Ta thấy ngươi mới là loài sói hoang nuôi nổi! Ta đối đãi với ngươi tệ, ngươi g.i.ế.c , ngươi còn là ?”
Tô Ly Nhi ngã lăn đất, nhưng lập tức nghiến răng vùng dậy, hung tợn gào lên:
“Ngươi từng thật lòng đối với ! Ngươi chỉ lợi dụng trông tiệm buôn bán! Ngươi cho chút bạc, đó là điều đáng lẽ ! Nói thật cho ngươi , và biểu ca sớm hôn ước miệng! Ta nhắc tới là vì nể mặt ngươi! Vậy mà ngươi chẳng ơn, còn chen với Phương Lộc Chi! Ngày đó nếu ngươi chịu đỡ một câu, chắc chắn sẽ đưa tiến kinh! Tất cả… đều do ngươi hại!”
La Vân Khỉ sững tại chỗ.
Nàng vạn ngờ Tô Ly Nhi ôm hận sâu đến nhường .
Ngây thơ... đúng là ngây thơ đến nực .