“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần một câu, Phương Lộc Chi sẽ đưa ngươi ? Ép duyên vốn chẳng bao giờ kết cục , đạo lý ngươi hẳn hiểu. Hôm đó là chính ngươi tự ý hạ dược , hôm nay lạnh nhạt, cũng là gieo gió gặt bão.”
Ánh mắt nàng lạnh băng, liếc về phía Tô Ly Nhi:
“Còn chuyện gả cho Hàn Diệp, càng là điều hoang đường. Trừ phi chết, bằng cả đời , ngươi đừng hòng bước chân Hàn gia.”
Tô Ly Nhi nghiến răng:
“La Vân Khỉ, quả nhiên ngươi độc ác vô cùng!”
Dứt lời liền vớ lấy một nắm cát, ném thẳng về phía La Vân Khỉ. Nàng lập tức giơ tay áo che mặt, thì Tô Ly Nhi nhân cơ hội lao đến.
sức nàng quá yếu, đầy vài chiêu La Vân Khỉ chế trụ, đè xuống đất mà tát liền hai cái như trời giáng.
Nửa năm qua, nàng đối đãi với Tô Ly Nhi đến mức như ruột thịt thì cũng là hết lòng hết . Vậy mà dưỡng một kẻ vong ân phụ nghĩa như thế, nghĩ càng thêm tức tối.
Tô Ly Nhi tát đến hoa mắt choáng váng, tâm ma càng thêm sâu đậm.
Giờ khắc , nàng tin chắc nỗi khổ đều do La Vân Khỉ mà . Chỉ cần La Vân Khỉ chết, nàng mới thể sống yên.
Bỗng nàng vùng lên, dùng lực hất ngược La Vân Khỉ ngã xuống đất.
La Vân Khỉ lập tức tung chân, đá thẳng bụng Tô Ly Nhi, khiến nàng bay xa gần hai trượng. Sau đó nàng cúi xuống, nhặt lấy lưỡi dao, ánh mắt lạnh lẽo băng giá.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
“Tô Ly Nhi, nếu ngươi sống chán , thì đây liền thành cho ngươi.”
Nàng cầm lưỡi dao, bước từng bước lạnh lùng về phía .
Nhận bản căn bản đối thủ, Tô Ly Nhi cuối cùng cũng sợ hãi.
Vừa lùi run rẩy:
“Tẩu… tẩu tẩu, xin tha cho …”
La Vân Khỉ dừng bước, giọng chút cảm tình:
“Muốn tha, cũng . Lập tức cút cho , từ nay về đừng bao giờ xuất hiện mặt nữa. Bằng , tuyệt dung thứ!”
Tô Ly Nhi cắn chặt môi, La Vân Khỉ, cuối cùng gật đầu lia lịa:
“Được, … !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-178-to-ly-nhi-nguoi-muon-chet-ta-lien-thanh-toan-cho-nguoi-22.html.]
Dứt lời liền bỏ chạy.
Chỉ đến khi bóng dáng Tô Ly Nhi khuất hẳn, La Vân Khỉ mới phệt xuống đất.
Dù đối với nàng như ruột thịt, nhưng cũng thật lòng xem là . Vậy mà chút tình cảm , suýt trở thành con d.a.o đ.â.m tim . Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Nàng gần như ôm lấy đại thụ mà òa một trận.
Rốt cuộc vẫn kiềm , để nước mắt rơi.
Một nén hương , nàng yếu ớt dậy, phủi bụi y phục về.
Cách đó xa, sườn núi, một cài đôi lông vũ trắng đầu, lặng lẽ dõi theo. Mãi đến khi bóng La Vân Khỉ khuất dần, mới nhếch môi nhạt.
Không ngờ một nữ tử Hán cường hãn đến nhường . Nhớ tư thế nàng đánh với Tô Ly Nhi , trong lòng bất giác bật …
La Vân Khỉ về đến nha môn, Hàn Dung đang chơi trong sân, thấy nàng phủ đầy bụi đất liền chạy tới, đưa bàn tay nhỏ bé phủi phủi giúp nàng.
Đôi mắt đen lay láy ngước lên :
“Tẩu tẩu, ?”
La Vân Khỉ bế bé lên, cố nở một nụ :
“Tẩu tẩu . Đại ca ?”
Hàn Dung nghĩ nghĩ:
“Chắc ngoài đồng .”
La Vân Khỉ khẽ ừ một tiếng, trong lòng chần chừ, nên tìm Hàn Diệp .
Dù Kiến Nghiệp thành cũng gần vùng Man tộc, lỡ như Tô Ly Nhi chúng bắt thì ? Huống hồ nơi đây còn thổ phỉ.
Nàng tuy hận Tô Ly Nhi, nhưng dù cũng là một mạng .
Do dự chốc lát, nàng vẫn quyết định tìm Hàn Diệp.
Căn dặn Hàn Dung và Hàn Mặc ngoài, nàng rời khỏi nha môn.
Tới nơi mới Hàn Diệp cùng Lưu Thành Vũ, Lý Thất lên núi. Nàng đành về, nhưng nửa đường thì chợt tiếng kêu thất thanh:
“Không xong ! Man tộc thành ! Mau! Mau đóng cửa thành !”