Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 121: Đồ Tể Chuyên Nghiệp
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:00:40
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái thời tiết , đúng là bực !” Phúc Nương đưa tay che đầu, bực bội thở dài, nhíu mày, do dự nên về đợi tạnh mưa .
Hạ Ngôn lấy chiếc ô từ ô hệ thống , giương lên che cho cả hai, nghiêng sang một bên. Cô bầu trời xanh biếc phía bên đám mây đen, hóa chỉ là mưa rào cục bộ.
“Vào quán đợi một lát , mưa chắc sẽ tạnh nhanh thôi.”
Phúc Nương những đang chạy tán loạn tìm chỗ trú mưa ở trung tâm quảng trường, gật đầu.
Các quầy hàng cũng bày nữa, họ đến đó cũng vô ích.
Cùng với tiếng sấm ầm ầm đầu, mưa càng lúc càng lớn. Nước chảy thành dòng từ mép ô xuống, mùi chua chát trong khí càng thêm nồng nặc, trở nên hăng.
Những dị năng giả cao bên vệ đường hai biểu cảm, đôi mắt vô cảm từ từ di chuyển theo hành động của họ.
Dòng nước mặt đất tạo thành ranh giới, chia thành hai thế giới, giống như một vở kịch câm, u ám và im lặng.
Phúc Nương rụt vai, ngón tay lạnh, ánh mắt dán xuống chân, những giọt nước nhỏ b.ắ.n lên khi cô đặt chân xuống, những vòng sóng lan tỏa như va tim cô .
Họ là những gần kề cái c.h.ế.t hơn, mang theo một sự tĩnh lặng khó tả.
Hạ Ngôn nhận sự khó chịu của cô , lặng lẽ ở phía ngoài, ánh mắt lướt qua một cách hờ hững.
…
Trong quán thêm vài vị khách đặc biệt.
Cô gập ô đặt ở cửa, gọi Phúc Nương lên phòng tắm ở tầng hai để rửa mặt, rửa tay.
Nước mưa đọng da khó chịu, luôn cảm giác bỏng rát.
Phúc Nương chút ngại, xua tay từ chối.
“Vậy thì tặng một chậu hoa Hướng Dương , hoa đó đấy.”
Một câu của Hạ Ngôn xua tan lo lắng của cô . Phúc Nương vui vẻ đồng ý, bắt đầu rửa mặt.
Mối quan hệ bình đẳng mới thể duy trì lâu dài.
Phúc Nương hại ai, nhưng cô hề ngốc.
Trở tầng , những vị khách toát khí chất bề đang trò chuyện nhàn nhã. Khi thấy Hạ Ngôn thì họ thiện gật đầu chào, ngay lập tức khiến cảm thấy họ dễ gần.
Hạ Ngôn sẽ vẻ ngoài của họ lừa gạt.
Cô cũng dịu dàng, tỏ vô hại.
Mấy thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện, như thể chỉ chào hỏi cho .
Phúc Nương bưng khay ăn, tìm một bàn xa họ xuống, lặng lẽ ăn.
Mưa trút xuống, đập thẳng mặt kính, vỡ thành những vũng nhỏ, từ từ chảy xuống, hòa dòng nước tích tụ , chảy cống thoát nước ngoài căn cứ.
Trên kính còn những vệt nước. Khanh Minh Tử mặt kính, tay bưng chậu nước, định đợi tạnh mưa sẽ chạy lau cho sáng bóng.
Cơn mưa ở đây đến nhanh mà cũng nhanh.
Một giờ , mây trôi sang phía bên bầu trời, sương mù thể thấy bằng mắt thường hội tụ giữa trời đất, cảm giác thật kỳ diệu.
Ở những nơi tầm rộng, thể thấy rõ hướng di chuyển của mây và còn thấy cả cảnh sấm sét cuồn cuộn, ánh chớp lóe lên ở đằng xa.
Các đội nhóm đường bắt đầu thu dọn hành lý, nhanh chóng gấp gọn đồ dùng, giao cho dị năng giả gian, thẳng hàng chờ đợi.
Một đội ngũ khác thường xuất hiện mắt, dẫn đầu là bốn đàn ông mặc tạp dề, tay cầm những con d.a.o sắc bén. Phía là bốn phụ nữ nhanh nhẹn phụ trách ghi chép, và ba khác (hai nữ một nam) dường như cầm gì.
“Họ đến ! Bà chủ Hạ, chúng theo thôi.” Phúc Nương dậy, đẩy cửa bước ngoài.
Trung tâm quảng trường kê sẵn bàn, phủ một lớp khăn trải bàn dày chống thấm nước và dầu, phía xếp thành bốn hàng dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-121-do-te-chuyen-nghiep.html.]
Phúc Nương xếp hàng ở đội ngoài cùng bên , tay nắm chặt thẻ đổi.
“Bà chủ Hạ, cô chung với , chia cho cô một nửa thịt mua !”
Hạ Ngôn đầu , chân thành cảm ơn. “ phía xem một chút.”
Bốn đồ tể chuyên nghiệp cầm d.a.o sắc bén, phụ trách cắt thịt, bàn. Những phụ nữ bên cạnh phụ trách ghi chép thông tin.
Chỉ thấy các dị năng giả cầm gì chợt tóm lấy khí, bốn con lợn đột biến khổng lồ nặng nề rơi xuống mặt bàn. Những chiếc răng nanh dài và dày đặc lộ ngoài, mọc đầy lông đen dày, bốn cái móng guốc thô to móng nhọn, cong trong.
Đồ tể mài dao, nhanh nhẹn lột da lợn, lộ lớp thịt trắng bên trong.
“Người đầu tiên qua đây, đưa thẻ cho .” Nhân viên ghi chép thẻ, với đó: “5 cân thịt, thêm hai cái giò.”
Đồ tể quả nhiên chuyên nghiệp, động tác thuần thục. Chỉ trong vài chục giây chia xong cả con lợn theo các đường xương, cắt một miếng thịt chuẩn, dùng tay cân thử đưa .
Người mua mở túi, xách thịt vui vẻ về.
“Tiếp theo.”
Hạ Ngôn khoanh tay một bên, cảnh tượng sôi nổi mắt.
Một con lợn nhanh chóng chia hết, dị năng giả gian lấy một con bò sừng đột biến.
Lột da vẫn là thịt trắng.
Hạ Ngôn nghĩ lẽ là do khử độc ?
Đầu dị thú dị năng giả hệ lửa đang chờ sẵn thu , thiêu rụi ngay tại chỗ, chỉ còn hộp sọ đen thui.
Những cầm thẻ đổi cũng kén chọn loại thịt nào, chia cái gì thì lấy cái đó.
Xem một lúc cô thấy chán. Vừa thấy tiếng bước chân đều đặn từ gần đó, cô liền thu hút.
Đi theo đội nhóm đó qua một tòa nhà, một tòa nhà nhỏ ba tầng hiện mắt, mái nhà là biểu tượng chữ thập đỏ. Liên tục thương binh .
“Bệnh viện?”
Hạ Ngôn theo .
Cấu trúc bên trong bệnh viện đơn giản, nhiều khoa. Cơ bản mỗi tầng chỉ ba dị năng giả hệ trị liệu trực, hành lang với những chiếc giường đơn giản chật kín .
Khác với bệnh viện ồn ào mà cô từng thấy, ở đây yên tĩnh. Ngoài tiếng bác sĩ thỉnh thoảng hỏi thăm chỉ còn tiếng bước chân lộp cộp.
Cô ở hành lang, chỉ thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng dùng d.a.o phẫu thuật khử trùng cắt bỏ phần thịt hoại tử, đặt tay lên vết thương. Dị năng màu trắng tinh khiết xuất hiện trong lòng bàn tay cô , nhẹ nhàng chữa lành vết thương.
Ba phút , vết thương đang chảy m.á.u do thương hai bắt đầu liền , một vết sẹo dài xuất hiện da.
“Xong , mấy ngày đừng vận động mạnh, sẽ sớm khỏi thôi.” Bác sĩ .
Bệnh nhân dậy lời cảm ơn nhỏ nhẹ, kéo áo xuống, nhường giường bệnh.
“Người tiếp theo.” Bác sĩ ngẩng đầu qua, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.
Cô chú ý đến Hạ Ngôn đang giữa đám đông ngoài cửa, đây là bà chủ nhà hàng mà bạn bè cô gần đây bàn tán. Bà chủ Hạ đến đây khám bệnh ?
Bác sĩ nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi.
Lúc , một thương binh khác bước phòng. Bác sĩ thu hồi ánh mắt, còn chú ý đến cô, nghiêm túc công việc của .
Hạ Ngôn cũng rời khỏi đó, lên lầu, xem hết các phương pháp trị liệu của tất cả các bác sĩ.
Vầng sáng trị liệu nhiều màu sắc khác , độ mạnh yếu của việc chữa lành cũng liên quan đến cấp độ dị năng giả.
Một dị năng giả hệ trị liệu mạnh mẽ ở tầng ba phát vầng sáng gần như màu đen, thể tái tạo tay chân đứt, nên những thương binh xếp hàng ngoài cửa đều là bệnh nhân nặng.
Hạ Ngôn nhà hàng, đợi đợt khách cuối cùng rời , đóng cửa tiệm, về nhà tìm hệ thống đòi .