Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 137: Thu Hoạch và Trả Giá

Cập nhật lúc: 2025-11-14 00:05:32
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau một tháng, cơ bản thây ma ở Đảo Lydai quét sạch.

 

Khách hàng dành mười lăm tiếng trong hai mươi bốn tiếng để ở đó.

 

Điểm trong thẻ tăng vọt thấy rõ.

 

Ngay cả hai con cũng vài chục ngàn điểm trong tay.

 

Có thu hoạch thì đương nhiên cũng trả giá.

 

Ở Đảo Lydai lá chắn bảo vệ của khách sạn, sự an nguy đều tự gánh chịu.

 

Trong vòng vây của thây ma, cũng khách hàng mất mạng.

 

Ví dụ như cha già đưa theo một trai một gái đau lòng mất con trai yêu, Diệp Kỳ Chính mất , bà Giang qua đời, đôi vợ chồng già bao giờ trở về...

 

Chưa kể đến tỷ lệ tử vong của các khách hàng vãng lai.

 

Diệp Kỳ Chính ôm chặt Bạch Tả và Bạch Hữu, mắt vô định lên bầu trời xanh, cơ thể cứng đờ như một con rối dây.

 

Ba co chân dựa tường ngoài khách sạn, yên lặng với vẻ mặt vô cảm.

 

Gấu Gấu im lặng qua lớp kính, vuốt vuốt móng vuốt lông lá trong túi, khi lấy , trong lòng bàn tay vài viên kẹo gói mắt.

 

kẹo, họ, vai rụt xuống, bỏ kẹo túi.

 

Vết thương của họ, kẹo thể chữa lành…

 

“Gấu Gấu.”

 

Một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu nó.

 

Thì là bà chủ.

 

Gấu Gấu cúi đầu xuống, ánh mắt rơi cái bụng tròn vo của , cảm thấy bên trong như con quái vật đang dùng móng vuốt cào, chua sưng đau.

 

Hạ Ngôn cũng thấy ba Diệp Kỳ Chính, rõ ràng đang ánh nắng chói chang, nhưng như đang ở địa ngục.

 

Bạch Tả và Bạch Hữu nép Diệp Kỳ Chính, mắt mở to chăm chú gia đình ba đang tới từ xa.

 

Bề ngoài phản ứng, nhưng thực cơ thể càng ngày càng căng cứng, mắt càng mở to hơn.

 

Từ xa, ôm con lên, kéo chiếc áo dài trùm lên con, che chắn ánh nắng gay gắt. Người đàn ông bên cạnh thấy , mở một chiếc ô rách lỗ che đầu hai con.

 

Ánh nắng xuyên qua lỗ thủng, tạo thành những hình tròn đều và mặt đất.

 

Theo chuyển động của họ mà sáng tối đổi.

 

Lúc đó… bà cũng che chở cho họ như

 

Bạch Tả và Bạch Hữu , đột nhiên nhận thực sự

 

“Bà…”

 

Hai đứa trẻ gần lớn mím môi, nước mắt trào .

 

Trên đời còn ai yêu thương họ vô điều kiện như nữa. Họ trở thành những đứa trẻ ai , , là lớn.

 

Khoảnh khắc còn đời, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, ngay khoảnh khắc đó, phận của họ thế giới biến từ trẻ con thành lớn.

 

Đau khổ dâng trào như sóng biển, nỗi buồn như đại dương, cuồn cuộn nuốt chửng thứ.

 

Bạch Tả và Bạch Hữu c.ắ.n chặt môi, mặc cho nước mắt chảy dài, cổ họng phát một tiếng động nào.

 

Không còn đời, họ cho ai ? Ai sẽ đau lòng?

 

Diệp Kỳ Chính mặt mày vô cảm, trong mắt một giọt nước mắt nào, thậm chí trong lòng còn một chút .

 

Cậu tận mắt chứng kiến quá nhiều sự chia ly.

 

Nói một cách tàn nhẫn, sớm sẽ ngày .

 

Không thì là chính .

 

càng hy vọng , vì nếu , thể chấp nhận cảnh đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?

 

Mẹ là một bình thường yếu đuối, thể sống sót trong thời mạt thế?

 

Ông trời, Người nhất định thấy lời cầu xin của con ?

 

Diệp Kỳ Chính ngẩng đầu trời.

 

Bầu trời xanh thẳm gần như đen kịt một gợn mây, như xuyên qua lớp ngụy trang , đối diện trực tiếp với Chúa tể hậu trường, uy áp của Ngài đè sâu xuống bùn, thể phát bất kỳ tiếng động nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-137-thu-hoach-va-tra-gia.html.]

Cậu thể . Không thể rơi một giọt nước mắt nào.

 

Cậu dường như cảm nhận bất kỳ nỗi buồn nào.

 

Cậu dường như là một vô tình.

 

Dị năng của là giao tiếp cưỡng chế ? Sao định cảm xúc như một kẻ biến thái?

 

Diệp Kỳ Chính dựa tường vì kiệt sức, cánh tay ôm hai em trượt xuống đất, còn sức để nhấc lên nữa.

 

Cậu thực là một kẻ vô dụng, một kẻ vô dụng ngay cả cũng bảo vệ

 

Gia đình ba ngang qua họ, lấy một cái, thẳng khách sạn.

 

Gấu Gấu thủ tục nhận phòng cho ba , qua trò chuyện họ đến từ một căn cứ ở thành phố khác.

 

Tình cờ ở thành phố Cơ Thạch một khách sạn nghỉ dưỡng, khi suy nghĩ kỹ lưỡng, họ quyết định rời căn cứ đến sống trong khách sạn.

 

môi trường ở đó quá thích hợp cho trẻ con, hơn nữa thỉnh thoảng tin tức về các cô gái mất tích nên họ càng lo lắng.

 

Gấu Gấu bày tỏ sự hoan nghênh và đưa họ đến cửa thang máy, thông báo rằng nhà hàng ở tầng hai thể ăn uống.

 

Cửa thang máy đóng , ngăn cách những biểu cảm ngạc nhiên và cảm ơn bên trong.

 

Người cha hạ khóe miệng xuống, để dấu vết đ.á.n.h giá các góc cạnh của thang máy. Mặc dù thấy camera giám sát, nhưng vẫn nên cẩn thận.

 

Ông nháy mắt với hai cùng, hai lập tức hiểu ý, khóe miệng nở nụ , mang vẻ mặt ngạc nhiên.

 

Sau khi cửa thang máy mở, đúng như họ nghĩ, bên ngoài khách hàng đang đợi thang máy.

 

Họ thiện gật đầu chào hỏi, bước khỏi thang máy, về phía phòng của .

 

Đã thành công nhận phòng khách sạn, đó chỉ còn kiên nhẫn chờ đợi.

 

 

Hạ Ngôn bước Cổng Nghỉ Dưỡng, khách hàng bên trong đang tiến hành kiểm tra cuối cùng bên cạnh bụi cây, cố gắng tìm thêm một con thây ma từ bên trong.

 

Sau hơn một tháng kinh nghiệm tiêu diệt thú triều, quen với điều đó.

 

Hơn nữa, sức mạnh cũng cải thiện đáng kể. Bất kể nam nữ, già trẻ, ít nhất khi thấy thây ma đến còn run chân sợ hãi mà thể bình tĩnh tìm cách phản công.

 

Vì thây ma sẽ luôn tồn tại, thì hãy phá tan bóng tối, đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi.

 

“Có một con thây ma ở đây!” Vương Nhất hét lên.

 

“Anh, đừng động, để em.” Em gái , Vương Tử Lệ, cầm cây chĩa sắt xông tới.

 

“Ở bên trong kìa, ăn chỉ còn một nửa, dễ g.i.ế.c.” Vương Nhất nhường chỗ.

 

Con thây ma dị hóa chậm, nửa còn, n.g.ự.c rỗng tuếch treo lủng lẳng thịt thừa.

 

Vương Tử Lệ hề nhíu mày, nhanh chóng giải quyết con thây ma nửa , đào một hạt tinh thể cấp một từ bên trong.

 

“À, chỉ là hạt tinh thể cấp một thôi.”

 

“Có là , thêm chút điểm nữa là đủ cho hai em ăn một bữa tự chọn .” Vương Nhất an ủi.

 

“Nếu thể trong xem thử thì , chắc còn loại thây ma nửa nữa đúng ?” Vương Tử Lệ nhón chân về phía xa, xoa tay định trèo lên cây xem.

 

Vương Nhất kéo cô , giọng nghiêm túc: “Đừng bừa. Ngoan ngoãn ở bên cạnh .”

 

Vương Tử Lệ đành chịu.

 

Không ít ý nghĩ như cô , thậm chí khách hàng bắt đầu đốn hạ bụi cây bằng lưỡi d.a.o sắc bén trong tay.

 

Mùa nóng dần qua , tiếp theo là mùa thu dễ chịu hiếm .

 

Một khách hàng ý định ở khách sạn bắt đầu chuẩn đồ dùng cho mùa đông.

 

Sau khi trải qua bốn giá lạnh khắc nghiệt, họ cách để vượt qua mùa đông an .

 

Đầu tiên là gia cố nhà cửa, đó chuẩn củi, cố gắng chuẩn nhiều lương khô nhất thể, thu thập quần áo dày…

 

Có quá nhiều việc .

 

Năm nay thì cần mạo hiểm ngoài chặt củi nữa, Cổng Nghỉ Dưỡng đủ cây cối.

 

Chỉ là…

 

Đây là tài sản của khách sạn, họ thể tự tiện chặt.

 

Tốt nhất là nên chuyện với bà chủ.

 

 

Loading...