Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 171: Bộ đồ Lông Vũ
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:09:00
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không lâu , một đám đông đen đặc đổ về từ trong thành phố.
Không là ai để lộ tin tức, giờ đây gần như thành phố đều chuyện bà chủ Hạ đang bán vật tư ở vòng ngoài.
Những phụ nữ dẫn theo con cái, mang theo chiếc túi lớn nhất trong nhà, lôi kéo chồng vội vã chạy đến đây.
Nghe hàng xóm rằng chỗ bà chủ Hạ gì nấy, còn là đồ mới.
Hơn nữa còn thể đề xuất với bà chủ Hạ thứ . Nếu hôm nay thể mua sắm thỏa thuê, chẳng mùa đông lạnh giá năm nay thể vượt qua suôn sẻ .
Người vợ mua một đống đồ cuối cùng cũng hài lòng rời . Đội trưởng đội cảnh vệ lau mồ hôi nóng.
Người phụ nữ thật cách mua sắm, bất kể dùng , thấy gì mua nấy. Chỉ cần thêm một lời, vợ ném cho một ánh mắt sắc lẻm.
"Bảo lấy gì thì cứ lấy nấy . Nói lắm thế gì. Sau còn cơ hội mua nữa chắc."
Bị một trận huấn thị, đội trưởng ngoan ngoãn im miệng, công cụ. Vợ lý, dù cũng quán xuyến việc nhà, quả thực thứ gì hữu dụng.
Lúc , một làn sóng khác tràn từ trong thành phố, vẻ mặt phấn khích hệt như sói thấy con mồi béo bở.
Đội trưởng đội cảnh vệ thấy càng lúc càng đông, bà chủ Hạ và nhân viên của cô hai căn bản thể xoay sở kịp. Anh vẫy tay gọi các thành viên trong đội đến bắt đầu giúp đỡ.
"Bà chủ Hạ ơi, áo quần bông cho trẻ con ? Con nhà quần áo mùa đông." Một phụ nữ sờ chiếc áo mỏng manh của con, do dự lớn tiếng hỏi.
Điều khiến những bà con khác cũng hưởng ứng theo.
Người lớn thể lạnh, thể cóng thế nào cũng chịu , nhưng trẻ con thì thể.
Mùa đông là mùa mà các bà sợ hãi nhất. Mỗi năm trẻ em c.h.ế.t cóng đếm xuể, nếu thể ấm áp thì mấy.
Hạ Ngôn đang bận rộn liền ngẩng đầu lên, những đứa trẻ đang chạy nhảy vui đùa khắp nơi.
"Có, áo khoác lông vũ và quần lông vũ ? Chỉ là sẽ đắt hơn một chút."
"Được, bao nhiêu điểm tích lũy cũng ." Các bà ngờ bà chủ Hạ thật sự . Họ kích động vây quanh cô, báo kích cỡ của con , tất cả đều lớn hơn kích cỡ ít nhất ba cỡ.
Không còn cách nào khác, để thể mặc vài năm nữa.
Hạ Ngôn chọn bộ đồ lông vũ lượng nhồi nhiều nhất trong trung tâm thương mại, đặt hàng theo kích cỡ báo. Mỗi bộ cô chỉ thu thêm một trăm điểm tích lũy, coi như phí vất vả.
Nếu bắt cô bán với giá gốc, xin , cô là thương nhân, chỉ thể kiếm ít hơn, chứ thể kiếm.
"Bộ đồ lông vũ trẻ em, mỗi bộ tám trăm điểm tích lũy, cộng thêm ba đôi giày bông dày, tổng cộng một nghìn điểm tích lũy. Ai cần thì báo kích cỡ." Hạ Ngôn vung tay cầm bộ quần áo, trông hệt như cô gái trẻ bán hàng sôi nổi ở Thập Tam Hành tận thế.
Các bà con vây quanh, vươn tay lớn tiếng gọi kích cỡ của con . Cơ bản mỗi đều mua hai ba bộ.
Tranh thủ bán quần áo thì mua nhanh , qua cái làng thì còn cái quán nữa.
Thực Hạ Ngôn định mua quần áo và giày trẻ em. Không giống lớn, một kích cỡ phổ thông là giải quyết hết. Kích cỡ trẻ em lộn xộn nhiều.
khi cô thấy những đứa trẻ vô tư nô đùa và chạy nhảy tự do trong ánh nắng xa, cô đành cam chịu mở trung tâm thương mại chọn đồ phù hợp để đặt hàng.
Khi Trử Vạn Phu tin liền vội vã chạy đến thì thấy cảnh tượng chen chúc .
"Xem chúng đến muộn hơn một chút ." Ông lùi vài bước, bậc thang quan sát.
Ngay giữa đám đông, bà chủ Hạ đang chăm chú lắng nhu cầu của khách hàng. Không lâu , cô móc ba thùng sữa bột từ hư .
"Sữa bột cho trẻ em ở các độ tuổi khác , ai cần thì tự lấy. Còn cần gì nữa ?"
"Sao cô cái gì cũng ?" Thấy cô giống như một chiếc hộp bách bảo, chỉ thứ bạn nghĩ tới chứ thứ cô , liên tục móc đồ , Ngạc Tắc kinh ngạc ngừng tặc lưỡi.
"Ừm. Cậu đừng lén lút báo cáo lên. Tình hình hiện tại rõ ràng, chỉ cần bà chủ Hạ kẻ thù là ."
Trử Vạn Phu bình thản liếc một cái, ánh mắt ngầm chứa cảnh cáo.
" đảm bảo bậy!" Ngạc Tắc lập tức ưỡn ngực, thề thốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-171-bo-do-long-vu.html.]
Trử Vạn Phu dời tầm mắt, khóe miệng nở nụ , gật đầu và giơ tay hiệu với bà chủ Hạ, chú ý đến ông.
Hạ Ngôn đáp bằng một cái gật đầu tiếp tục bận rộn bổ sung hàng hóa.
Khách hàng ở đây đều quá nhiều điểm tích lũy, đặc biệt là các tiểu đội tin kéo đến, mua đồ thì khuân cả chục thùng. Gần như Hạ Ngôn lấy vác ngay lập tức.
Đặc biệt là những tiểu đội nhiều thành viên nữ, b.ăn.g v.ệ si.nh mua hai ba mươi thùng, hơn nữa họ đều dùng tinh hạch cấp bốn hoặc cấp năm để nạp tiền, vô cùng đại gia.
Điều khiến Hạ Ngôn vui đến mức khép miệng . Chủ yếu là họ mặc cả, khiến cô vốn định mua nhiều sẽ giảm giá thích hợp kiếm một khoản lớn.
Cuối cùng, đợi đến khi các khách hàng là cư dân tản hết, Trử Vạn Phu mới thong thả bước đến.
"Bà chủ Hạ, cô tìm ?"
Hạ Ngôn vặn nắp chai nước khoáng, uống cạn nửa chai mới cảm thấy sống .
" , Trử tư lệnh. ăn với ông một chút, ông hứng thú ?"
Cô móc từ trong túi một tờ quảng cáo đặc biệt đưa qua. "Ông xem gì khiến ông hứng thú , lượng lớn."
Tranh thủ lúc ông đang xem tờ quảng cáo, Hạ Ngôn và Trực Cương thu dọn tất cả bao bì và hộp giấy vương vãi sàn, dùng dây buộc đặt sang một bên, chuẩn lát nữa mang về vứt thùng rác.
Một bà lão xem từ lâu bên cạnh cũng phụ dọn dẹp, đó xoa tay ngượng nghịu hỏi Hạ Ngôn còn cần . Nếu cần thì bà mang về để mùa đông đốt củi.
Bìa cứng và nhựa là thứ dễ bắt lửa nhất.
"Vậy bà cứ lấy , cũng dùng đến." Hạ Ngôn gật đầu.
Bà lão hài lòng ôm đống bìa cứng về.
Trử Vạn Phu lặng lẽ quan sát, thấy cô thì đùa: "Bà chủ Hạ thực thể mở một cửa hàng bách hóa ở đây, chắc chắn việc kinh doanh sẽ thua kém nhà hàng."
Hạ Ngôn lắc đầu. "Thôi. Trử tư lệnh nghĩ kỹ mua gì ?"
"Tất cả những thứ trong danh sách , mỗi thứ 20 thùng. Riêng quần áo chống lạnh cao cấp tạm thời chỉ thể lấy 100 bộ."
"Được, xin chuẩn tinh hạch."
"Vậy giá cả..."
"Không thể rẻ hơn nữa. Một hàng khó cầu mà." Hạ Ngôn mỉm , khóe môi cong cong, kiên quyết giảm giá.
"Được . Ngạc Tắc, thanh toán điểm tích lũy."
...
Sau khi một nữa từ chối ý định cô mở cửa hàng của Trử Vạn Phu, hai chào tạm biệt mỗi một đường.
Hạ Ngôn và Trực Cương hôm nay mệt rã rời.
Mệt hơn hôm qua nhiều, mà doanh thu cũng gấp mười .
Vốn dĩ định thành trong ba ngày, ngờ hôm nay thành vượt chỉ tiêu.
Khi ngang qua tiệm hoa của Phúc Nương, cô thấy cửa đang mở nên bước , Trực Cương cũng theo .
Phúc Nương đang bận sắp xếp chậu hoa, cắt tỉa lá úa. Nghe thấy tiếng động, thấy là Hạ Ngôn, má lúm đồng tiền xinh xắn liền nở rộ môi.
"Bà chủ Hạ, cô đến đây?"
"Đi ngang qua, thấy cô về nhà nên ghé chơi. Hôm nay bận quá, cũng kịp chuyện với cô." Hạ Ngôn thấy một cái ghế đẩu bên cạnh liền xuống.
Trực Cương mỉm hiền hậu với cô, lặng lẽ quan sát những bông hoa kiều diễm đang nở trong cửa hàng nhỏ. Mùi hương hoa ngọt ngào vương vấn nơi chóp mũi khiến cảm giác như đang trong bông gòn phơi nắng, thoải mái đến mức khẽ run rẩy.
Anh về phía Phúc Nương, chỉ thấy còn hơn hoa.