Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 186: Say xỉn

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:40:47
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai bất lực.

Earl bưng cà phê xuống bàn ăn, đẩy ly rượu Ace đưa cho , “Lát nữa còn nhiều việc , uống .”

 

Ace bất mãn, “Phải là các còn bằng Phàn Kiệt sảng khoái, lề mề quá. Chỉ là một ly rượu thôi, uống thì thôi, tự tận hưởng.”

 

Nói bưng ly rượu lên uống cạn. Chất lỏng rượu vang đỏ rỉ xuống khóe miệng, dùng ống tay áo thô lỗ lau .

 

“Vì các uống nên chai rượu tự uống hết . Tiếc là đá, bớt nhiều thú vị .” Ace hí hửng tự rót thêm cho một ly nữa.

 

Trong quan niệm của , ruột đói và rượu ngọt ngào là sự kết hợp hảo nhất, là em thể tách rời.

 

Penny giả vờ thấy, tập trung ăn salad trong phần cơm của . Salad ngon, thịt nướng tuyệt vời, cà phê thơm, kem ngọt ngào, thứ đều , chỉ cần bỏ qua “con muỗi” đang đối diện.

 

Đợi đến khi cô và Earl ăn xong và uống hết hai ly cà phê, Ace mới chịu dừng tay uống rượu.

 

“Đợi, đợi lâu ? Đi thôi, uống , ăn no .” Mặt Ace đỏ bừng giống ai, dậy lắc lư.

 

Penny rời khỏi nhà hàng ngay khi lên tiếng, để Earl đối phó với .

 

Ở bên ngoài khách sạn, cô thấy bà chủ Hạ đang ghế bập bênh ngủ trưa, con gấu bông ở đằng xa đang lái máy cắt cỏ dọn dẹp cỏ dại.

 

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Ace phía , Hạ Ngôn mở mắt dậy.

 

Mỹ nhân Penny ở vị trí xa, đôi mắt xanh tuyệt chứa đầy sự tức giận, đang Earl dìu Ace say rượu từ từ tới.

 

Hạ Ngôn dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy vị ăn xong ?”

 

Penny và Earl nở nụ vô cùng mãn nguyện, “Ăn ngon, đồ ăn ở đây tuyệt.”

 

“Vậy thì , cũng mong về giới thiệu khách sạn nghỉ dưỡng nhiều hơn. Ở chỗ chỉ thể ăn cơm mà còn cung cấp chỗ ở nữa.” Hạ Ngôn nhân cơ hội nhờ hai giúp quảng bá thêm.

 

Tuy chuyển tới nơi mới nhưng công việc kinh doanh vẫn tiếp tục.

 

“Ngay cả khi bà chủ Hạ , chúng về cũng sẽ dẫn nhà đến ăn cơm.” Earl vung nắm đ.ấ.m đập ngực, lộ vẻ mặt như hãy giao cho chúng .

 

Ngay đó nở nụ ngượng ngùng, tiếp:

 

“Bà chủ Hạ, cô xem... chuyện đào khoai tây mà chúng bàn đó... chúng đào nhiều, khoai tây đủ ăn vài ngày là .”

 

Penny phụ họa: “ , đủ cho ba ngày là , chúng lấy nhiều.”

 

Họ bà chủ Hạ đồng ý . Dù họ từng chăm sóc nơi nhưng thật cũng bao nhiêu. Họ nông dân kinh nghiệm, thể dựa lá cây để nhận quả, cũng hiểu chuyện nhổ cỏ bón phân.

 

Thậm chí trong trang trại thứ gì ăn , thứ gì ăn họ cũng rõ.

 

Thứ duy nhất mà họ thể nhận và dám ăn chỉ còn khoai tây, an vì từ nhỏ đến lớn họ đều ăn.

 

Hạ Ngôn mỉm với hai , hiệu họ đừng lo: “Đương nhiên là . Sau các vị cũng thể đến đào, thể vì chúng đến mà đồ ăn.”

 

Hạ Ngôn nghĩ đơn giản. Thứ nhất, khách sạn tự cung cấp nguyên liệu, thật sự cần tranh giành thức ăn với dân bản địa.

 

Thứ hai, mục đích khác của cô là quảng bá hình ảnh thiện của khách sạn, thu hút thêm khách hàng, kiếm điểm.

 

Khoai tây trong trang trại ai đào cũng như , chỉ cần thể mang lợi nhuận cho khách sạn là .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-186-say-xin.html.]

Earl và Penny vui mừng khôn xiết, dang tay ôm cô. Ace bên cạnh còn tưởng rằng họ đang ăn mừng cho , ha hả ôm lấy cả hai và xoa vai họ.

 

“Ôi, say , bà chủ Hạ để cô chê .” Earl xòe tay, kéo Ace gần cúi vác lên vai.

 

Anh về phía xe ngựa, ném Ace trong vỗ , “Này, bạn, đầu óc còn ở nhà ? Linh hồn dơ bẩn của thể thấy suốt đêm ? Ôi, Chúa ơi, thật khiến hao tâm tổn trí.”

 

“Đừng bận tâm đến nữa, chúng nên tìm khoai tây thôi. Cứ để tên say xỉn ngủ .” Penny khách khí rút chiếc bao tải Ace , dùng một chiếc khác đập mạnh mặt , “Ôm cái bao tải đói khát của mà ngủ ngon . Earl, chúng .”

 

Earl lấy dụng cụ đào khoai tây , buộc chặt ống quần, đeo găng tay , bọc kín mới ruộng.

 

Penny cũng động tác tương tự, nhận lấy dụng cụ Earl ném cho, xua đuổi côn trùng trong cỏ, vung cuốc thật mạnh đào đất. Đất đen ẩm ướt lật lên, để lộ những củ khoai tây hình dáng đều.

 

Trong xe ngựa, Ace ôm bao tải phát tiếng ha hả, như đang mơ một giấc mơ .

 

“Bà chủ Hạ, khoai tây... cứ để họ đào miễn phí như ?” Mẹ của Tề Hoa những hạt lương thực đào lên mà tiếc nuối, nhưng đất của nên bà cũng tiện thẳng.

 

Cha Tề bên cạnh, chắp tay lưng, trong khu vực an xa. Con trai và đồng đội của nó thám thính, hy vọng thể trở về an .

 

Hạ Ngôn chú ý đến những nếp nhăn sâu ở khóe mắt Tề Hoa, đó là dấu vết của thời gian và sự tàn khốc của tận thế.

 

Ánh mắt cô dịu dàng, mỉm với bà, “Không , đều sống.”

 

Nghe câu trả lời đó, Tề gì nữa. Ánh mắt bà lóe lên sự khao khát, bà cũng ngoài đào một ít khoai tây để trong phòng. ý nghĩ đó chỉ thoáng qua biến mất, vì trong phòng bếp, bất kỳ dụng cụ nấu nướng nào. Mang về cũng chỉ thể khoai tây nảy mầm thối rữa.

 

Thôi, lương thực để hỏng ăn còn lãng phí hơn.

 

Mẹ Tề sức khỏe chịu nổi nên tại chỗ, vẫy tay bảo cha Tề tránh đừng che tầm . Bà còn chờ con trai trở về an .

 

Bầu trời dần quang đãng, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây rắc xuống mặt đất, giống như một cột ánh sáng vàng rực. Khoảnh khắc , ánh sáng cũng hình dáng, đời gọi nó là hiệu ứng Beethoven.

 

Earl và Penny dừng tay , ngắm vẻ lâu.

 

Cho đến khi mây đen tan sạch, hiệu ứng sáng chói dần biến mất, Ace trong xe ngựa một tay che mắt phát tiếng rên đau đớn. Lúc hai mới vác nửa bao tải khoai tây đặt lên xe.

 

“Cảm ơn cô, bà chủ Hạ, cô thật là một phụ nữ nhân hậu. Cầu Chúa đồng hành cùng cô.” Earl phủi bùn đất tay, cúi đầu chào đầy tôn kính.

 

Anh giúp Penny đặt khoai tây lên xe ngựa, đó nhảy lên ghế , vẫy tay với Hạ Ngôn vung roi thúc ngựa về.

 

Penny ở hàng , một chân đạp lên Ace, giơ tay hô lớn với cô: “Bà chủ Hạ, vô cùng cảm ơn, ngày mai chúng sẽ đến!”

 

Hạ Ngôn hài lòng mỉm , vẫy tay tiễn họ rời .

 

“Gấu Gấu, mau theo về đại sảnh.”

 

Trong đại sảnh trống trải, Gấu Gấu ngoan ngoãn một bên, đôi mắt xoay theo bóng dáng bà chủ.

 

“Gấu, đặt bốn máy bán hàng tự động ở nơi dễ thấy nhất, đặt những bộ quần áo trong.”

 

Hạ Ngôn cân nhắc rằng ngày mai thể sẽ một lượng lớn khách hàng đến. Hôm nay trưng bày để kích thích tiêu dùng của khách hàng mới.

 

“Dao cạo râu thủ công cũng đặt , còn thịt hộp đóng lon, phô mai lát…”

 

Cô mua một ít rau củ, bánh mì lát và thịt nướng từ trung tâm thương mại đưa cho Gấu Gấu.

 

“Lát nữa cô với Trực Cương, bảo khoai tây nghiền và những loại rau thành salad đựng trong hộp cơm trong suốt. Rồi thêm nhiều hamburger. Những thứ nhất định đặt ở nơi dễ thấy nhất. Còn những chai rượu , đặt bên cạnh hộp cơm.”

 

“Nhớ kỹ, những thứ giới hạn lượng. Khách hàng mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Không đủ thì bảo Trực Cương ngay.”

Loading...