Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 211: Ống pháo khác biệt

Cập nhật lúc: 2025-11-15 17:08:42
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi ăn tối xong, Hạ Ngôn ngoài dạo một vòng.

 

Chiếc bóng đèn siêu sáng tầng thượng chiếu sáng khu an , phạm vi ngoài khu an chìm trong bóng tối. Tuy nhiên, Hạ Ngôn thấy tình hình bên ngoài.

 

Hơn hai tiếng , đối diện nghĩ gì mà đột nhiên ngừng tấn công.

lúc Hạ Ngôn tưởng rằng họ sắp đóng trại nghỉ ngơi một chút thì thấy vài tiếng nứt vỡ giòn tan.

 

Chỉ thấy nhà gương xuất hiện những vết rạn như mạng nhện, giây tiếp theo liền rơi rụng khắp nơi.

 

Mấy bên trong rơi xuống đất, khuôn mặt vàng úa hiện rõ màu xám c.h.ế.t chóc lành, hốc mắt sâu hoắm lộ rõ quầng thâm, gò má cao càng khiến khuôn mặt hóp nghiêm trọng.

 

Đôi môi khô nứt há yếu ớt, lờ mờ rỉ vài tiếng rên rỉ đau đớn và bất lực.

 

Họ cứ thế chằm chằm khu an , đôi mắt dần đục ngầu.

 

“Gừ!”

 

Tiếng gầm gừ hung bạo vang lên, tấm chắn phòng hộ che phía thủy triều tang thi rút xuống.

 

Cùng lúc đó, cơ thể một trong những mồi nhử nhanh chóng phình to lên, như thể đang bơm khí bằng máy móc.

 

Cơ thể càng lúc càng tròn, bụng càng lúc càng mỏng.

 

“Bốp.”

 

Các tang thi ban đầu vây quanh xe bọc thép đồng loạt đầu , hàng ngàn con mắt lồi xám trắng về hướng .

 

Giây tiếp theo, thủy triều tang thi đổ ập tới.

 

Trên nóc năm chiếc xe bọc thép mọc lên một loại ống pháo khác.

Thân ống trơn bóng, chỉ thôi thấy phi thường.

 

Nhắm mục tiêu.

Khai hỏa.

Từng khối cầu năng lượng đỏ rực phóng .

 

Kiều Chân và những khác trong khu an thấy cảnh , sắc mặt lập tức trắng bệch.

ngờ đối diện còn pháo năng lượng với sức sát thương hàng đầu.

 

khỏi lùi một bước, đôi chân run rẩy vì sợ hãi.

 

từng tận mắt chứng kiến hai căn cứ đ.á.n.h tranh giành địa bàn.

Khi bất phân thắng bại, đối phương dùng thứ trực tiếp phá tung tấm chắn phòng hộ, g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều dị năng giả cấp cao.

Dễ dàng như nghiền c.h.ế.t kiến.

 

Bây giờ đối diện đến năm khẩu.

 

Kiều Chân hít sâu một , chạy đại sảnh khách sạn, tay run rẩy mua một đống đồ ở máy bán hàng tự động.

Vẻ mặt hoảng loạn của cô khiến những thuê trọ xung quanh sợ hãi theo.

 

“Xảy chuyện gì ? Cô mua nhiều đồ thế gì?”

“Bên ngoài thế nào , cô hoảng cái gì?”

“Đừng im lặng chứ, đều là hàng xóm, giúp gì thì giúp.”

“Khách sạn giữ nữa ?”

 

Kiều Chân ngơ tất cả câu hỏi, lấy thêm nhiều nước và hamburger.

thỉnh thoảng đầu ngoài, thấy thời gian sắp kịp nữa, liền ném túi bao bì lưng, vác lên vai chạy thẳng đến Cổng Nghỉ Dưỡng.

 

Một chạy, tất cả đều hoảng loạn theo.

 

Sự lo lắng thể diễn tả bao trùm mỗi .

Không ai tìm hiểu vì chạy, chỉ một câu:

 

“Thủy triều tang thi đến !”

 

…là đủ khiến họ mất sạch lý trí.

 

Họ tranh chạy đến máy bán bữa sáng trưa, quét sạch hàng tồn kho bên trong, còn mua một túi hoa quả siêu lớn ở chỗ cửa hàng trưởng Gấu Gấu.

Thậm chí ngay cả những bộ quần áo dày và nặng mà đó tiếc tiền mua, giờ ai cũng mua hai bộ.

 

Khi nguy hiểm ập đến, điểm tích lũy dùng thì thực sự chỉ là con .

 

“Nhanh nhanh, chạy đảo Lydai !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-211-ong-phao-khac-biet.html.]

Không ai hét lên một câu, đám như ruồi đầu mới tìm thấy mục tiêu.

Mỗi vác một cái túi lớn, chen chúc Cổng Nghỉ Dưỡng, ai chịu nhường ai.

 

!”

quét điểm tích lũy xong , tránh !”

“Người phía nhanh lên, đó gì?”

 

Người phía sốt ruột đến phát điên, phía thì ai cũng , chen lấn đến mức mặt đỏ bừng.

 

Thấy sắp cãi , Cổng Nghỉ Dưỡng vốn chỉ đủ một qua đột nhiên trở nên rộng rãi. Mấy chen cửa mất thăng bằng ngã trong, chuối cam rải khắp bãi cát.

 

“Khoan , quả của rơi , đừng giẫm lên!”

 

những phía đang vội vã lánh nạn thì để tâm. Hoặc chủ động hoặc động chen , cẩn thận liền giẫm trúng bàn tay đang duỗi của .

 

“Giẫm tay !”

 

Hắn xổm xuống, gây tắc nghẽn nghiêm trọng. Người phía tránh kịp trực tiếp ngã đè lên , phía nữa cũng ngã theo. Lúc Cổng Nghỉ Dưỡng di chuyển bãi cát phía , tránh một vụ giẫm đạp quy mô nhỏ.

 

Hạ Ngôn ở trong khu an vẫn chuyện gì xảy trong đại sảnh. Cô bốn còn đang đất. Họ cũng thấy tiếng động của thủy triều tang thi, cơ thể sắp khô kiệt đột nhiên trào dâng sức sống, bóng tối mắt xua tan, cố gắng gượng bò về phía khu an .

 

“Cứu, cứu .”

 

Cơ thể lâu ngày cung cấp năng lượng suy yếu đến mức vô lực, mấy bước ngã xuống đất, chỉ thể duỗi tay cầu cứu cô.

 

Trên bầu trời phía họ, mấy quả cầu năng lượng đỏ rực nhanh chóng lướt qua, lao thẳng tới khách sạn. Ngay khi lời dứt, dường như thứ gì đó trong cơ thể họ đ.á.n.h thức.

 

Bụng bắt đầu phình to điên cuồng, chèn ép nội tạng khô quắt, xương cốt phát những tiếng rắc rắc ghê rợn. Ngày c.h.ế.t đến. Cuối cùng…

 

Các quả cầu năng lượng liên tiếp nổ tung tấm chắn phòng hộ.

Năng lượng khổng lồ khiến cả khách sạn rung chuyển, ánh sáng đỏ rực khắp trời che lấp tội ác của sức mạnh.

 

Những mảnh vỡ văng tung tóe đàn tang thi chạy đến giẫm nát chìm sâu bùn đất.

 

Ba luồng ánh sáng phục hồi liên tiếp lóe lên tấm chắn phòng hộ, khôi phục vẻ kiên cố như ban đầu.

 

lúc Hạ Ngôn nghĩ thủy triều tang thi sẽ dừng vì mất mục tiêu, cô phát hiện điều bất thường.

Thủy triều tang thi vẫn chen chúc ở vành ngoài khu an , lắc đầu như thứ gì đó thu hút.

 

Không những rời mà còn dần dần bao vây khách sạn. Chẳng lẽ là…

 

Cô nhớ đến quả cầu năng lượng màu sắc khác biệt lúc nãy, nổ tung ở đỉnh.

Khi tấm chắn phục hồi, một lớp chất lỏng nhạt màu tương tự nước cạo xuống, dính đất biến mất.

 

Quan sát kỹ hơn trạng thái của đàn tang thi, rõ ràng thứ gì đó gần đây đang hấp dẫn chúng.

Hạ Ngôn cảm thấy hẳn là thứ đó gây chuyện .

 

Trong lúc cô suy nghĩ, tia nắng chiều cuối cùng biến mất.

Bóng đêm bao trùm mặt đất.

Gần ngay mắt là đàn tang thi dữ tợn.

 

Trong cơn hoảng hốt, cô cảm giác như đang nhiệm vụ địa ngục.

Sao ý nghĩ xui xẻo chứ.

 

ghét bỏ cái thứ khí tức âm u lạnh lẽo tồn tại đó, thu hồi suy nghĩ và bước đại sảnh.

 

“Gấu Gấu, đang ?”

 

Vừa bước cửa, cô thấy nửa của Gấu Gấu ở trong Cổng Nghỉ Dưỡng, nửa vẫn còn ở ngoài.

khỏi lên tiếng hỏi.

 

Đứng chắn ngang phía nó, chịu nhường đường, là Tề Hoa tỉnh .

Bố vác túi lớn kéo tay , sức khuyên nhủ.

 

“Mọi đang ?”

 

Hạ Ngôn nghi hoặc cảnh mấy đang giằng co. Vác túi lớn túi nhỏ ? Chẳng lẽ dọn đảo Lydai sống? Mới thu thập vài ngày tinh hạch đủ để chuyển nhà ?

 

Tề Hoa thấy cô trở về, vẻ mặt nhẹ nhõm thấy rõ, “Bà chủ Hạ, ...”

 

Chưa kịp xong, cắt ngang bằng giọng lo lắng.

 

“Bà chủ Hạ, bên ngoài ? Khách sạn an ? Họ đều chạy hết !”

 

 

Loading...