Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 215: Nhân viên vui chơi một ngày
Cập nhật lúc: 2025-11-15 17:08:46
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ cần vi phạm quy định của cửa hàng, Khách sạn Nghỉ Dưỡng sẽ đuổi bất kỳ khách hàng nào ngoài.
Tiểu Uyển tuân thủ quy tắc, ngay cả khi cửa hàng chật kín , khách hàng mới đến bàn để dùng bữa, chỉ cần đ.á.n.h gây rối thì cứ mặc kệ họ, ở bao lâu thì ở bấy lâu cho đến khi nhà hàng ngừng kinh doanh.
“Tầng hai đông ?” Hạ Ngôn hỏi.
“Cũng tạm, ít hơn tầng một.” Tiểu Uyển đáp.
Kể từ khi trời lạnh và tuyết rơi, khách hàng tự thể ngoài săn lùng, tinh hạch trong tay dùng một viên là bớt một viên, nên cơ bản chỉ dùng bữa ở tầng một, ít khi lên nhà hàng tự chọn.
Không cần Tiểu Uyển giải thích chi tiết, Hạ Ngôn đương nhiên hiểu rõ.
“Khi về sẽ bảo Gấu Gấu mang một máy nước nóng qua. Trời lạnh như , bán nước nóng chắc cũng tồi. Ngoài , bắt đầu từ ngày mai, thời gian dùng bữa của nhà hàng tự chọn sẽ kéo dài thêm nửa giờ. Tất cả khách dùng bữa tại nhà hàng tự chọn, mỗi sẽ tặng một chai nước nóng, thể mang theo.”
“Vậy chúng còn chuẩn cốc nữa ?”
“Không , cứ tặng .”
Hạ Ngôn định tìm một chỗ đặt tủ để để những chiếc cốc tặng kèm ở nơi dễ thấy nhất, tiện cho khách hàng chú ý.
Đi một vòng trong cửa hàng, cô thấy những vị trí khác đều phù hợp, sẽ chiếm chỗ của khách. Chi bằng đặt ngay bên cạnh quầy thu ngân.
Cô lấy chiếc tủ kính nhiều tầng mua đó từ ô hệ thống đặt ngay ngắn, bảo Tiểu Uyển lau sơ qua, tranh thủ thời gian đặt mua tám mươi chiếc cốc thủy tinh hai lớp trong trung tâm thương mại.
Chiếc cốc tồi, hai lớp chức năng giữ nhiệt nhất định, chất liệu thủy tinh thực dụng, thích hợp quà tặng kèm.
Mục đích của cô cung cấp cho mỗi một chiếc bình giữ nhiệt bền bỉ, Hạ Ngôn từ thiện.
Cốc nhanh chóng giao đến, nhưng cô vội lấy .
Cô đợi Tiểu Uyển dọn dẹp xong giao phần việc còn và việc trông coi cửa hàng cho vài nhân viên như Khanh Minh Tử. Sau đó cô dẫn Tiểu Uyển về phía cửa .
Nếu giờ lấy cốc , chỉ riêng việc đối phó với ánh mắt chăm chú của khách hàng tầng một cũng đủ khiến cô mệt, giải thích xong trời tối, cô còn chơi nữa .
Tiểu Uyển cũng hỏi bà chủ định đưa cô , ngoan ngoãn theo phía .
Chỉ đến khi Hạ Ngôn dẫn cô đảo riêng, tiếng đùa của Gấu Gấu và Trực Cương bãi biển vang tới, cô mới mơ hồ hiểu bà chủ định đưa chơi.
Bỏ công việc để chơi ?
Đôi mắt của Tiểu Uyển ánh lên sự khó hiểu, nhưng cái đuôi vẫn ngoan ngoãn đuổi theo cô biển.
“Chúng đến . Hai chơi vui vẻ thật, từ xa thấy tiếng .”
Hạ Ngôn lấy hàng loạt thiết giải trí chuyên dùng cho bãi biển mua sẵn từ ô hệ thống: thuyền chuối, cá bay lớn, ghế sofa điên cuồng, dù lượn kéo và cả những chiếc ván lướt sóng dài ngắn khác . Nổi bật nhất trong đó là bốn chiếc mô tô nước.
“Wow, bà chủ chơi lớn quá!” Mắt Gấu Gấu sáng rực.
Nó bò khỏi hố cát, phủi cát hào hứng chạy tới, phồng má nhắm van bơm khí chuẩn thổi.
Đừng Trực Cương bình thường trầm tĩnh, lúc thấy nhiều trò kích thích như , cũng giữ nổi vẻ điềm đạm thường ngày.
Miệng há , để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, liên tục tâng bốc bà chủ vài câu. Chỉ Tiểu Uyển là bối rối. Cô vẫn còn vướng bận chuyện công việc, từng trải qua điều , cũng từng chơi những thiết .
Thực chỉ cần bãi biển thôi, cô cảm thấy an tâm.
Cảm giác giống như… Tiểu Uyển cố gắng tìm từ, cuối cùng chỉ thể dùng ngôn ngữ con để miêu tả: đó là cảm giác của nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-215-nhan-vien-vui-choi-mot-ngay.html.]
Hạ Ngôn vội ngăn Gấu Gấu , đưa cho nó một chiếc bơm điện. Chỉ dựa miệng thổi, đợi đến khi lông mặt rụng hết thuyền cũng thổi lên .
Trực Cương đẩy mô tô nước xuống biển, mượn cớ chạy thử, rẽ sóng lao nhanh xa.
“Tiểu Uyển, đừng ngây nữa, mau đến chơi . Bơm xong khí là chúng thể lên chơi .” Cô vẫy tay với Tiểu Uyển. Tiểu Uyển thu ánh mắt, đối diện nụ ôn hòa của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một nguồn năng lượng ấm áp, lan khắp tứ chi, khiến cô tự chủ gần cô, mật với cô.
“Đến ngay.” Cô thấy chính giọng đáp .
Khi Hạ Ngôn đưa đồ cho cô , dòng nước màu nhạt bên hông Tiểu Uyển lượn lờ quấn quanh cánh tay cô , trông thiết.
“Chúng cũng thích bà chủ.” Tiểu Uyển dịu dàng , giọng mềm mại như dải lụa, trong suốt như nước.
Hạ Ngôn xòe ngón tay , dòng nước thuận thế lướt qua, mát lạnh và dễ chịu.
“ cũng thích chúng.” Cô mỉm với Tiểu Uyển.
Dòng nước ngưng tụ thành một chiếc nhẫn xoay tròn cấp tốc ngón áp út, màu xanh băng tinh vô cùng .
Đột nhiên dòng nước b.ắ.n tung tóe, bên cạnh Tiểu Uyển ẩn dòng chảy chính.
Tiểu Uyển lúc còn những suy nghĩ đó nữa, cô cảm thấy hào hứng với những gì sắp xảy .
Cô cầm lấy bơm , bắt đầu bơm khí thuyền chuối.
“Xong , xong !” Gấu Gấu giơ chiếc sofa cao su lên, vung mạnh một cái ném xuống biển để nó trôi theo sóng.
“Bà chủ, những thứ giao cho .”
Gấu Gấu tiếp quản công việc trong tay Hạ Ngôn, đẩy cô và Tiểu Uyển lên thuyền chuối, lớn tiếng gọi Trực Cương mau .
Trực Cương thấy nó vẫy tay từ xa liền tăng tốc tối đa lái về.
Rảnh rỗi việc gì , Hạ Ngôn bắt đầu dùng chân quạt nước để thuyền trôi về phía . Tiểu Uyển nghiêng phía , chiếc đuôi lớn xinh nhẹ nhàng đập mặt biển b.ắ.n lên vài hạt nước.
Nhìn làn nước xanh biếc, cuối cùng cô nhịn mà nhảy xuống biển, nở nụ duyên dùng hai tay đẩy thuyền chuối từ phía , bảo Hạ Ngôn vững. Chiếc đuôi lớn mạnh mẽ vung lên, thuyền chuối lập tức di chuyển nhanh về phía .
“Wow, Tiểu Uyển cô giỏi quá!” Hạ Ngôn bám chặt thuyền, hai chân càng quạt nước nhanh hơn. Tiểu Uyển là nàng tiên cá, vốn sống nước, những trò kích thích trong mắt con đối với cô đáng kể. Mãi đến lúc xuống biển, cô mới thực sự vui vẻ. , cá ở trong nước mới đúng.
Rất nhanh Trực Cương đến nơi, thấy Tiểu Uyển bơi nước cũng bất ngờ. Anh buộc dây thừng của thuyền chuối phía mô tô nước, bảo Tiểu Uyển cũng lên vì sắp bắt đầu chạy nhanh.
“Mau lên, đừng mệt, chúng cùng chơi.”
Hạ Ngôn đưa tay kéo cô lên, chờ cô vững bảo Trực Cương xuất phát. H
ai tiếng ong ong vang lên, mô tô nước như mũi tên rời dây cung, vút một cái lao ngoài. Hai thuyền chuối hất lên trung đồng thời hét lớn.
“Thú vị quá điiiii.” Gió biển thổi tan lời , tóc bay tán loạn, đầu ngón chân lướt qua mặt biển, bao bọc bởi lớp ánh sáng lấp lánh.
Tiểu Uyển vốn mấy để tâm giờ cong cả mắt, chiếc đuôi xinh ánh nắng phản chiếu những màu sắc mê .
Trực Cương tùy ý phóng nhanh vùng biển rộng lớn, chiếc thuyền chuối vàng tươi chở hai nhấp nhô theo sóng. Chỉ một từ, sướng.
Một lát họ thấy tiếng rẽ sóng khác từ phía .
Quay đầu thì hóa Gấu Gấu đang lái mô tô nước kéo chiếc sofa điên cuồng đuổi theo, miệng nó mở khép nhưng rõ đang gì.
“Hả? Cậu gì?”