Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 247: Choáng váng
Cập nhật lúc: 2025-11-16 15:49:43
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu bộ thức ăn trong nhà hàng tự phục vụ đều mang ngoài, cô tốn điểm tích lũy để mua trái cây trong cửa hàng.
Trực Cương hạ d.a.o xuống, động tác thuần thục và mắt, là một bác sĩ phẫu thuật giỏi.
Sau khi đóng một trăm hộp, Hạ Ngôn mới bảo dừng . Cô cho tất cả ô hệ thống, nghĩ một lát bảo Trực Cương cắt dưa hấu thành lát, bày đĩa trái cây và mang lên lầu cùng cô.
Trử Vạn Phu dẫn lên tầng hai, tiền sảnh rộng lớn thoáng chốc chật kín.
Cảnh cởi áo khoác, cởi áo ba lỗ của đám đàn ông ở khắp nơi. Cơ bắp vai và lưng cuồn cuộn, thì tưởng gầy nhưng thực rắn chắc.
Làn da màu lúa mì cùng múi bụng sáu múi, vai rộng eo thon, choáng váng.
Không thể xuống nữa, phi lễ vật thị, phi lễ vật thị.
Không ai a-ô một tiếng hét lên rằng bà chủ Hạ đến , mau nhường đường.
Mọi lập tức chú ý đến bóng dáng cô và mở một lối nhỏ.
Hạ Ngôn hai hàng nửa màu nâu sẫm mặt, chợt cảm giác như Hoàng đế đang chọn phi tần.
Ngước lên là cơ n.g.ự.c cao vồng và đôi mắt sáng rực khó mà thẳng. Cúi xuống thì càng thể thẳng.
Cứu mạng, ai mau cứu cô với.
Vốn luôn điềm tĩnh nhưng lúc chân cô gần như bước đều, hai tay trống rỗng đặt .
Cô cảm nhận sâu sắc hai chữ hổ.
May mà con đường cũng điểm cuối, cô cuối cùng cũng đến bên cạnh máy bán hàng tự động. Với chút nôn nóng, cô lấy đĩa trái cây cắt sẵn đóng gói từ ô hệ thống, định giá ba mươi điểm tích lũy một đĩa.
“Oa, bà chủ Hạ, chỗ cô còn đĩa trái cây cắt sẵn nữa ?”
Một đàn ông đầu hổ, chỉ mặc chiếc quần đùi thể thao rộng, đang nhét quần áo máy giặt, cảm thán tiến gần.
Giọng nhỏ, ít nhất những gần đó đều thấy và lập tức tụ .
Họ chỉ trỏ đĩa trái cây trong máy bán hàng tự động, tỏ hứng thú.
Chuyến dọn xác đúng là đáng giá.
Hạ Ngôn kín đáo hít mũi, mùi hôi thối của zombie xộc thẳng lên óc, cuốn sạch ảo tưởng thoáng hiện trong đầu.
Cô lùi một bước, tránh sang bên.
“ , đều là đồ tươi. Mọi mua theo nhu cầu, đừng lãng phí.”
Độ tươi thì khỏi giới thiệu, giá cả họ cũng thấy.
Nhân lúc chen lên chọn trái cây, cô luồn qua đám đông, thấy Trực Cương bên một nhóm khác, đội chiếc mũ đầu bếp trắng.
Xem dưa hấu cắt lát cũng bán chạy.
Hạ Ngôn hài lòng khi thấy những đều ôm hai ba lát dưa hấu, c.ắ.n một miếng lớn. Nước ngọt chảy từ khóe miệng, họ ăn hết phần thịt dưa hồng trong đôi ba miếng, phần vỏ còn cũng vứt lung tung mà cho túi của đội .
“Dưa hấu ngọt thật, lâu lắm ăn dưa ngon như .”
“Chứ , hồi xưa còn kén chọn, chỉ ăn phần giữa. Giờ ước gì gặm luôn cả vỏ.”
“Lão Lục, đừng vứt vỏ dưa bừa bãi, mang về phơi khô xào hoặc hầm canh đều . Lãng phí thức ăn, tiết kiệm.”
“Biết . Ai da, mấy lát dưa ăn thèm.”
“Thời buổi cái để ăn là , còn đòi hỏi gì nữa. Đi tắm .”
Ba bốn đàn ông cao lớn ngang qua cô, cuộc trò chuyện của họ lọt tai cô sót một chữ.
Không thèm? Vậy thì dễ giải quyết.
Hạ Ngôn lập tức chạy xuống lầu xách giỏ và d.a.o gọt trái cây. Để tiện cắt dưa hấu, cô còn cho một chiếc xe đẩy ăn uống nhỏ ô hệ thống.
Trở tầng hai, cô tìm một vị trí gần cửa phòng tắm nam, ngay mắt lấy xe đẩy nhỏ, đặt lên đó một cái thớt sạch, đó ôm một quả dưa hấu tròn xoe và cắt đôi từ giữa.
Sau tiếng cạch, bên trong lớp vỏ xanh mỏng là thịt dưa hồng phấn, một hạt nào, đồng thời còn tỏa một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-247-choang-vang.html.]
Để tiện cho họ mang dưa hấu phòng, cô đặt mua muỗng và màng bọc thực phẩm trong cửa hàng.
Đặt hai chiếc muỗng lên phần ruột dưa cắt đôi, đó bọc kín bằng màng bọc thực phẩm, cô bắt đầu chào khách.
“Vừa nãy dưa hấu cắt lát ăn thèm, bây giờ thể mua quả dưa hấu . Chỉ bán hai mươi bốn điểm tích lũy, những ngủ qua đêm bên trong đừng bỏ lỡ.”
Vừa dứt lời, một đám vây , tranh mua dưa hấu.
Họ rõ dưa hấu khó kiếm đến mức nào, là bảo bối, mà giá còn đắt.
“Hổn hển , Trực Cương, mau đến cắt dưa hấu.” Hạ Ngôn vội vàng vẫy tay gọi .
Nhu cầu mỗi khác , thích ăn nhiều loại, chỉ thích ăn một loại cho .
Không , Hạ Ngôn đáp ứng hết.
Giỏ trái cây ở ngay bên cạnh, ai mấy quả thì , cô sẽ lo phần còn .
Bên ngoài đám đông, Trử Vạn Phu và vài đang tụ tập bên cửa sổ trò chuyện, thấy cảnh thì khỏi cảm thán.
“Nói đến ăn, vẫn kể đến bà chủ Hạ.”
Những còn chỉ ngây ngô, dám tiếp lời. Loại câu như thế chỉ đại ca mới , ai chẳng bà chủ Hạ thể đắc tội. Nghe ông , họ nên im lặng.
Cứ ngây ngô cho xong chuyện.
Trử Vạn Phu cũng đòi hỏi họ đáp , xem thêm một lúc, đợi các binh sĩ nam gần hết, ông mới di chuyển.
“Đi thôi, cũng mua vài quả dưa hấu, lát nữa mời các ăn cho .”
Mọi thật sự vui mừng.
…
Cuối cùng tiền sảnh cũng còn ai.
Hạ Ngôn bệt lên ghế lười, uống nước chanh giải khát.
Gấu Gấu cầm máy lau sàn, đang dọn dẹp mặt đất ướt át đầy vết chân.
May là hệ thống thông gió dùng chung cho cả tòa nhà, nếu mùi mồ hôi và mùi thối rữa của zombie tích trong đại sảnh thì đừng cô, ngay cả Gấu Gấu mắc chứng sạch sẽ cũng chịu nổi.
Hạ Ngôn hít mũi, luôn cảm thấy đầu mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hôi, liền đầu tìm nguồn gốc.
Mười chiếc máy giặt tự động đang hoạt động hết công suất, ở góc tường cách đó xa còn chất một đống quần áo bẩn đang chờ giặt.
Có vẻ mùi phát từ đó.
Cô búng tay, một khối lập phương trong suốt bao bọc bộ quần áo, ngăn mùi lan .
Chức năng thật đa năng, duy trì trật tự trong cửa hàng, thể chỗ dựa chân, còn chứa đồ. Quả là một công cụ lợi hại.
Trực Cương kiểm đếm lượng trong máy bán hàng tự động xong liền đến báo:
“Bà chủ, lượng đĩa trái cây trong máy bán hàng tự động còn nhiều, cần bổ sung ?”
“Bổ sung.” Hạ Ngôn dậy, “Các binh sĩ nữ vẫn lên.”
Cô giao trái cây mua trong cửa hàng cho Trực Cương chuẩn xuống đại sảnh xem tình hình.
Các binh sĩ nữ chỉ cần đĩa trái cây mà còn cần đồ dùng vệ sinh và đồ lót thể thao.
Đặc biệt là đồ lót chú trọng và tinh tế nhưng bền. Dù sờn rách thì cũng khó tránh khỏi biến dạng, mặc lâu khó chịu.
Có điều kiện thì đương nhiên ai cũng đồ mới.
Chưa kịp bước cửa hàng, tiếng líu lo phấn khích bên trong gần như xuyên thủng mái nhà.
“Mau thử chiếc áo lót thể thao màu hồng , độ ôm tuyệt vời!”
“A, còn cả giấy vệ sinh nữa, mau lời tạm biệt với lá cây , để cho hai gói!”
“Thiên Vương Lão Tử đến cũng ngăn lòng tích trữ đồ!”