Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 273: Thông báo tìm người

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:21:55
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lời của lính y tế dứt, bất kể là những sống sót đang việc mái nhà những lính đang xây tường ở xa, tất cả đều nhảy xuống từ cao, tụ tập thành nhóm ba đến năm .

 

Sau sáu chiếc bàn trong khu y tế đơn giản, mỗi bàn một bác sĩ , đeo găng tay và khẩu trang, bắt đầu khám bệnh.

 

Trước mặt mỗi bác sĩ đều xếp một hàng dài .

 

Những khách hàng cũ trong khu vực an thấy cảnh tượng , ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ và ơn.

 

Mặc dù bản thương, nhưng khi thấy đồng bào với những vết thương mưng mủ cuối cùng cũng cứu chữa, đột nhiên một luồng ấm chảy khắp tứ chi.

 

Một bên là y tế và hậu thuẫn, một bên là ăn mặc ở .

 

Ôi.

 

Họ lén bà chủ Hạ đang ở cửa.

 

Bà chủ Hạ, chúng vẫn về phía cô.

 

Hạ Ngôn ngơ ngác đáp ánh mắt của họ.

 

...

 

“Bà chủ Hạ.”

 

Đột nhiên khẽ gọi cô từ phía xa. “Đồ xong .”

 

Hóa là bà .

 

vẻ vẫn còn chút do dự yên, sợ tin tức chìm im lặng, sợ nhận tin .

 

Không còn chút xa cách lạnh lùng thường ngày.

 

“Vậy đưa .” Hạ Ngôn bước tới. “Không đảm bảo thể nhận tin tức.”

 

Cô thậm chí còn rõ thời hạn.

 

Lâm cơ hội tìm thấy là mong manh, bà hít sâu một đưa tờ giấy gấp cho cô.

 

Chỗ tiếp xúc vẻ cứng. Sau khi trao đổi ánh mắt và sự đồng ý, Hạ Ngôn mở .

 

Chỉ thấy ở nếp gấp là một bức ảnh thẻ một inch.

 

Các cạnh sờn mòn.

 

Trong ảnh là một đôi con trẻ tuổi đang lớn ôm ống kính, bên má kề sát đều một lúm đồng tiền.

 

Mẹ và con gái đường nét gương mặt giống hệt .

 

Nhìn cô con gái vẻ còn nhỏ tuổi, Hạ Ngôn luôn cảm thấy chút quen thuộc, hình như từng thấy ở đó.

 

Suy nghĩ kỹ thì như trăng trong nước, chạm là vỡ tan.

 

Cô nghĩ lẽ từng tiếp xúc với ngoại hình tương tự trong một thế giới nhiệm vụ nào đó.

 

Phía bức ảnh là những dòng chữ chi chít gạch ngang. Ở cuối tờ giấy chỉ còn một dòng chữ run rẩy, nét bút nhấn mạnh:

 

Con gái, dù thế nào nữa, mãi mãi yêu con.

 

Mùa thu sâu, đầu lá dần úa vàng, ngay cả khí cũng mang theo vài phần hoang tàn.

 

Hạ Ngôn suy nghĩ hồi lâu chỉ bức ảnh. “Cái chắc quý giá, cô cất , bổ sung tên con gái cô .”

 

thể đảm bảo tìm thấy , dán ảnh lên cũng vô nghĩa, chi bằng giữ bên để tưởng nhớ.

 

Tâm trạng của Lâm định hơn nhiều. Bà bổ sung ba chữ Lâm Tịnh Trúc phía .

 

Hạ Ngôn lẩm nhẩm, chắc chắn là từng gặp .

 

“Vậy thì phiền cô.” Lâm cúi , lê bước rời .

 

Hạ Ngôn giao tờ giấy cho hệ thống, in mười bản, cùng đ.á.n.h dấu bốn chữ THÔNG BÁO TÌM NGƯỜI bằng phông chữ đỏ đậm.

 

Về phòng mặc quần áo giữ ấm, cô thẳng đến chi nhánh, dán thông báo ở vị trí dễ thấy nhất quầy lễ tân.

 

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, gió lạnh buốt giá mang theo những mảnh băng tinh thể đập mạnh kính, phát tiếng đing đing giòn tan.

 

Chi nhánh hiếm hoi vắng vẻ, Tiểu Uyển và vài nhân viên cửa sổ ngắm cảnh tuyết.

 

Thời tiết bên phía căn cứ ngày càng khắc nghiệt hơn.

 

Kéo theo đó là việc khách hàng cũng rời khỏi chiếc chăn ấm áp, miễn cưỡng đội đầu đầy băng tuyết đến nhà hàng.

 

Ngay cả Hạ Ngôn khi ngoài cũng hô to một hai ba.

 

Lái xe đến tòa nhà văn phòng của căn cứ, tầng một đại sảnh một bảng thông báo dùng để phát hành các loại thông tin.

 

Pạch pạch pạch, ba tờ thông báo tìm nổi bật dán ở vị trí cùng.

 

Giữa đại sảnh một lò sưởi đang cháy, tất cả nhân viên đều thành vòng tròn sưởi ấm.

 

Thấy đến, họ cũng lười dậy, chỉ chờ đó gọi mới chuyện. Không ngờ đó dán thứ gì đó lên bảng thông báo.

 

Đó là nơi thể tùy tiện dán đồ miễn phí ?

 

Một nhân viên trong đó buộc dậy, tức giận rời khỏi lò sưởi ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-273-thong-bao-tim-nguoi.html.]

 

“Ê, cô …”

 

Định lớn tiếng quát mắng, nhưng kỹ là bà chủ Hạ, lời sắp thốt lập tức nuốt ngược , chuyển sang :

 

“Bà chủ Hạ thời gian đến đây? Bên ngoài gió lớn như , đây là dán… thông báo tìm .

 

Chậc, đừng chứ, dạo chúng tiếp nhận nhiều sống sót như , chừng thật sự cô tìm đấy.

 

À mà còn thừa , cho hai tờ, lát nữa cũng giúp hỏi thăm.”

 

Hạ Ngôn rút một tờ đưa cho , khách khí : “Vậy thì phiền .”

 

“Không phiền, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sau còn mong bà chủ Hạ chiếu cố nhiều hơn, họ Trương…”

 

“Được , các cứ việc, đây.”

 

Miệng nhân viên đang luyên thuyên đột nhiên khựng , mặt đổi sắc tiễn cô cửa.

 

Vén tấm rèm dày cộp lên, gió lạnh thấu xương theo đó lùa , xoay một vòng trong đại sảnh rộng rãi, thổi tan ấm duy nhất còn sót .

 

Một nhóm nhân viên canh giữ bên lò sưởi co rụt cổ, ôm túi nước nóng, nhích ghế gần hơn.

 

Tổng cửa hàng và nơi là hai thế giới băng tuyết, cuộc sống của cư dân cũng khác.

 

Có lẽ ông lo lắng thế lực địa phương bên giải quyết xong, đưa thêm nhiều cư dân đến thể gây thương vong cần thiết.

 

Hơn nữa, căn cứ còn xây xong, hệ an cực thấp.

 

So với sống c.h.ế.t, lạnh một chút đáng là gì.

 

Hạ Ngôn ước chừng lâu nữa cư dân ở đây đều sẽ chuyển , xung quanh khách sạn sẽ trở nên phồn thịnh, doanh thu trong cửa hàng cũng sẽ lập kỷ lục mới.

 

Chỉ là để kết nối những sống sót và Đảo Lydai với ?

 

Chỉ nghỉ dưỡng thì lãng phí tài nguyên.

 

Hạ Ngôn suy nghĩ dán nốt những tờ thông báo tìm còn , dán lượt ở mỗi ô cửa.

 

Cô khoác lên một lạnh lẽo bước cửa chi nhánh. Tuyết vai sớm tan thành nước trong ấm, thấm những chấm nhỏ màu nâu.

 

Trong sân nhỏ, nóng phả mặt, chỉ vài giây mà trán lấm tấm mồ hôi, đầu mũi ngứa ngáy.

 

“Hắt xì.”

 

Lạnh nóng, thật dễ cảm lạnh.

 

Hạ Ngôn lẩm bẩm cởi chiếc áo khoác lông vũ dày cộp , về phòng bộ đồ mỏng manh.

 

Quay môi trường ấm áp, cô đột nhiên cảm thấy rã rời, một chút cũng cử động.

 

Lấy một que kem từ tủ lạnh, cô dài ghế sofa, vắt chéo chân.

 

A.

 

Cảm giác thật lâu thoải mái như .

 

Thành tích gì đó, mặc kệ .

 

Muốn buông thả.

 

【Khách hàng ***, ***, *** hết hạn thuê phòng】

 

【Chưa gia hạn, vui lòng bà chủ xử lý】

 

Tay Hạ Ngôn đang ăn kem khựng . “Đuổi ngoài.”

 

Thật là, chút chuyện nhỏ cũng đến phiền cô.

 

Hệ thống, cuộc đời của hệ thống cũng là quá trình ngừng học hỏi và trưởng thành, đừng bao giờ mất cảnh giác.

 

【… Đã nhận】

 

Đồng thời, những khách hàng mới đang run rẩy giường, khóa chặt cửa, chăm chú chằm chằm cánh cửa lớn.

 

Làm thế nào bây giờ?

 

Thẻ của họ hết điểm tích lũy .

 

Đều tại mấy tên cầm đầu đó.

 

Nói rằng điểm tích lũy là tiêu xài ngay, tiêu là với trời, với đất, với bà con cung cấp tinh hạch.

 

Hối hận.

 

“Chát.”

 

“Chát.”

 

Hai cái tát vang lên, nửa khuôn mặt bên đỏ bừng dám gặp .

 

Sao ngu xuẩn đến mức , điểm tích lũy của tiêu hết , trong thẻ vẫn còn mấy .

 

Đây lừa gạt nhóm đồng hương ?

 

 

Loading...