Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 296: Giải Cứu
Cập nhật lúc: 2025-11-17 15:54:16
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư thế kỳ quái đó khiến gáy Cảnh Diệc Mạch dựng tóc gáy, ma sát chiếc áo ba lỗ cotton đen thùng thình tạo những luồng điện nhỏ.
C.h.ế.t tiệt, kinh khủng thế .
Chỉ cần thêm vài sợi tóc nữa thôi là đúng kiểu Kayako bước .
Cảnh Diệc Mạch nghiến răng, ép lùi bước. Khi xác sống sắp tiến đến gần, túm lấy một cánh tay khô héo dùng để phòng , nhắm thẳng hốc máu, đ.â.m mạnh đầu xác sống, trực tiếp móc tinh hạch.
Mùi tanh tưởi, ghê tởm như giòi bọ bám lấy xương xộc thẳng mặt.
Bị bất ngờ, hít một nhỏ, mùi hôi thối khó tả xông thẳng lên đỉnh đầu, mắt tối sầm.
Anh lắc lắc đầu, dùng sức ấn chặt mép khẩu trang.
Tiếng gầm gừ của đàn xác sống vang lên từ bốn phương tám hướng, như một cơn lốc xoáy tốc độ cao, dễ dàng xé nát thứ.
Không gian rộng lớn tràn ngập những thông điệp căng thẳng và nguy hiểm.
Anh chần chừ nữa, ba bước thành hai, trực tiếp bước xuống nhiều bậc thang, sải đôi chân dài điên cuồng chạy về phía nơi ẩn náu của ông lão.
Theo sát phía là tiếng bước chân dày đặc, lộn xộn, xen lẫn tiếng va chạm khi ngã từ cao xuống, chỉ thôi thấy rợn .
Những sống sót nhốt trong nhà tù đàn xác sống thỉnh thoảng va hàng rào sắt, phát điên, ánh mắt tuyệt vọng chen chúc đám đông, vô hồn sự hỗn loạn.
Cộc cộc cộc.
Cảnh Diệc Mạch gõ liên tiếp cánh cửa tủ sắt, giọng chút gấp gáp: “Mau .”
Hơi thở vốn đều đặn bên trong chợt nghẹn , run rẩy hỏi: “...Ai?”
“, nhanh lên.”
Cảnh Diệc Mạch thò đầu ngoài, xác sống dày đặc đổ xô xuống từ tầng . Hàng chục con xác sống nhảy thẳng từ lầu, đập mạnh xuống từ độ cao hàng chục mét, văng tung tóe thành bã vụn.
Không kịp co giật, trực tiếp c.h.ế.t thêm nữa.
Cạch.
Cánh cửa sắt mở , ông lão thấy khuôn mặt quen thuộc, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Vừa định mở miệng hỏi thương , mặt ông tái mét.
Hai con xác sống nhe nanh múa vuốt kịp hãm tốc độ, đ.â.m thẳng tường, mặt bẹp dí vẫn cố gắng lao tới hai .
Cảnh Diệc Mạch túm lấy cánh tay ông, quăng lưng, đưa chân đạp mạnh n.g.ự.c con xác sống sắp vồ tới. Lực chân cực lớn đá nó bay xa vài mét.
Anh cõng lên và cất bước chạy.
Tiếng bước chân kịch liệt ngay lập tức thu hút lũ xác sống tìm mục tiêu ở gần đó, một mảng đen kịt đồng loạt xông tới.
Mức độ kinh hoàng cao đến mức đủ để khiến gặp ác mộng liên tục cả tháng trời.
Ông lão sợ đến mức dám một lời, trợn mắt kinh hãi mười ngón tay xanh tím sắp chạm gáy .
Lướt , phía là xác c.h.ế.t di động thối rữa nặng nề, như thể bò khỏi lòng đất, ẩn hiện giữa lớp da quá đen mục là những khúc xương đổi màu.
May mà giòi.
Ông lão sắp .
“...Cháu, nhanh, nhanh, chạy mau, sắp, sắp tóm .”
Ông tiếc mạng sống của , sống hơn sáu mươi năm là đủ . Chỉ là ông vẫn tìm con gái, lòng còn vướng bận, ông mặt mũi gặp vợ suối vàng.
Cháu ơi, , chú sẽ tự nhảy xuống.
Cảnh Diệc Mạch tăng tốc độ, vòng chân ông lão quanh eo, hai tay phóng những tia điện cao áp lách tách, tạo một vệt sáng điện hung hãn phía , cháy đen một mảng xác sống sắp tiếp cận.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu trán thấm mắt theo nhịp lắc lư, mang theo chút cay rát.
Anh nhắm mắt , mím chặt môi.
Khi mở mắt nữa, chợt thấy ở lối cánh cửa lớn xuất hiện ba bốn mươi chiến binh cường tráng đang cầm s.ú.n.g dị năng, chiếc huy hiệu quen thuộc đang lóe sáng.
Quân đội.
Trái tim Cảnh Diệc Mạch đột nhiên nhẹ nhõm, hai chân tức thì tràn đầy sức mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-296-giai-cuu.html.]
Và những chiến binh đó cũng sáng rực mắt, đàn xác sống như thủy triều phía , phản ứng đầu tiên của họ là hưng phấn.
Nhiều xác sống quá.
Nhiều tinh hạch quá.
Đội trưởng dứt khoát vung tay xuống.
Giây tiếp theo, các chiến binh sải bước tiến lên, một tay giương súng, ngón tay bóp cò, nhằm thẳng đàn xác sống và khai hỏa dữ dội.
Mưa đạn dị năng dày đặc lướt khỏi nòng s.ú.n.g như gió, xoay tốc độ cao trong trung, dễ dàng xuyên qua đầu xác sống như vỡ bong bóng.
Đàn xác sống cuồn cuộn như sóng đen đổ rạp xuống như thể trôi dạt bãi biển tử thần.
Cảnh Diệc Mạch nhân cơ hội cõng ông lão lao ngoài cửa. Chưa kịp lấy , thấy bà chủ Hạ lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Cô dừng một chút, giới thiệu với đàn ông cao lớn bên cạnh:
“Chính là ông , cung cấp thông tin của .”
Hạ Ngôn , giơ ngón tay lên: “Đang chuẩn cứu , ngờ an , quả nhiên là Đại Lão hệ Lôi Điện, thật là đỉnh. Tiểu Cảnh, đây là Trử tư lệnh mà với đây, thực lực siêu mạnh.”
Cảnh Diệc Mạch đặt ông lão xuống, tháo khẩu trang, đàn ông khó lòng bỏ qua ở bên cạnh.
Đối phương dáng thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ, bàn tay đưa dày dặn và mạnh mẽ, giọng khi mở miệng thì bình tĩnh nhưng trầm ấm.
“Chào , là Trử Vạn Phu.”
...
Một giờ , tiếng s.ú.n.g đinh tai nhức óc trong thư viện cuối cùng cũng kết thúc.
Không còn bất kỳ một con xác sống nào thể phát tiếng gầm gừ khó nữa.
Tất cả các đội tác chiến hăng hái bắt đầu công việc dọn dẹp. Lúc nãy chiến đấu sảng khoái bao nhiêu, giờ thu thập tinh hạch vui vẻ bấy nhiêu.
Trong chiếc RV cửa thư viện, ba vòng tròn. Ly hoa cúc đặt bàn cà phê giữa nguội lạnh, giống như bầu khí đang ngưng đọng lúc .
Hạ Ngôn chê đường đắng khó uống, lấy một cốc nước cam từ tủ lạnh xe nhấp nháp từ từ.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua khuôn mặt thận trọng, trầm tư của hai .
Thông tin trao đổi quá sốc, khiến cả hai nhất thời thể tiêu hóa .
Lúc , cô chợt nhớ đến tin nhắn mà Bin tổng gửi đến đó.
“Có một tin cần với hai . Mười ngày nữa sẽ mười lăm mới đưa đến. Sáu giờ sáng, giao nhận tại cảng Trân Châu Sơn.”
“Lại đến?”
Cảnh Diệc Mạch nhíu mày, con gái của chú Lưu ở trong đó .
Trử Vạn Phu vẫn còn mơ hồ: “Người nào đến?”
Sau đó, ánh mắt ông lướt qua kính chắn gió phía , thấy thuộc hạ của đang dìu một nhóm sống sót giải cứu ngoài.
Chỉ là... những cái bụng bầu to lớn, rung rinh sắp rớt đó...
Mắt Trử Vạn Phu dần mở to, lộ vẻ thể tin .
Hạ Ngôn : “Chắc là chỉ họ, gọi là Chủng Nhân.”
Cảnh Diệc Mạch hai chữ , ánh mắt ông lão đang chiếc xe khác.
Ông lão vẻ mặt suy sụp, mệt mỏi tựa đầu cửa kính, chằm chằm những cái bụng đó, đang nghĩ gì.
“Quá đáng ghét.” Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lồng n.g.ự.c Trử Vạn Phu, thiêu đốt đôi mắt ông nóng rực. “Đây rốt cuộc là một tổ chức tàn nhẫn đến mức nào. Hoàn coi con như động vật, tùy tiện giày xéo và tàn sát.”
Ông nắm chặt hai nắm đấm, khớp xương kêu ken két, gân xanh nổi lên cổ, khí tức sát phạt trải qua chiến trường bùng nổ.
Hạ Ngôn tiếp lời.
Cảnh Diệc Mạch cũng im lặng, nhưng trong mắt cũng đang chất chứa nỗi căm ghét sâu sắc tột cùng.