Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 299: Tiêm Thuốc
Cập nhật lúc: 2025-11-17 15:54:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Để bày tỏ lời xin và ý định tiếp tục hợp tác thiện, vô tư.
Trử Vạn Phu vẫn dành thời gian mang theo mười tinh hạch và một túi trái cây đặc sản địa phương đến thăm Trực Cương.
Ông kể sự việc, Hạ Ngôn Trực Cương.
Thấy vẻ mặt thành thật im lặng.
Thì kiên quyết nhận những thứ Trử Vạn Phu mang đến.
Sau đó Hạ Ngôn đoán, khi Trực Cương xuất hiện bất thường về cơ thể, hệ thống của cô lẽ xử lý ngay lập tức.
hệ thống của cô đang nâng cấp , mà hệ thống của Trực Cương quyền can thiệp.
Dẫn đến tình trạng hiện tại của Trực Cương.
Nhìn vẻ đau khổ của Trực Cương, cô nghĩ một lúc, hỏi:
“Có cách nào giúp giảm bớt ?”
Trực Cương ngước mắt lên, vẻ mệt mỏi hiện rõ: “Tiêm, tiêm cho một mũi t.h.u.ố.c an thần.”
“Được.”
Hạ Ngôn mở cửa hàng hệ thống, tìm kiếm chính xác.
[Không sản phẩm ]
Lại tìm Trử Vạn Phu, bên ông cũng đang thiếu khẩn cấp, lúc cũng cử ngoài tìm kiếm.
Trử Vạn Phu chỉ cần tìm thấy sẽ gửi ngay cho cô.
Vậy thể để Trực Cương đau suốt cả đêm .
Hạ Ngôn nhíu mày.
Dù cũng là nhân viên của , quản.
Thế là cô nghĩ đến viện trưởng Quý và những khác đang sống đảo tư nhân.
Xem thông tin cơ bản, họ là những thí nghiệm, chắc thể kiếm một ống t.h.u.ố.c an thần chứ?
Với tâm lý thử vận may, cô gửi yêu cầu đảo cho viện trưởng Quý ở đảo năm.
Về vấn đề riêng tư , hệ thống thực sự đến mức tối đa.
Ngay cả là chủ đảo, cũng thể tự ý xông địa bàn của khách hàng.
Lúc trong biệt thự tư nhân đèn đóm sáng trưng.
Viện trưởng Quý và các nhà nghiên cứu đang thí nghiệm ngẩng đầu lên, chằm chằm các tế bào đột biến đang phân chia, thấy tiếng đinh đong.
Hai tai trực tiếp chặn tiếng động.
Vạn vật đời thể phiền nghiên cứu của họ.
Tiếng đinh đong dần to hơn bên tai chủ đảo viện trưởng Quý.
Ông già tóc bạc trắng cuối cùng cũng ngước đôi mắt hồn lên, mơ hồ một lúc.
Không trách ông phản ứng kịp.
Sống ở đây lâu như , từng gặp trường hợp như thế .
Có khách đến nhà?
Bà chủ Hạ? Là ai?
Chưa từng .
Viện trưởng Quý định bỏ qua luôn, bỗng nhiên tia điện lóe lên, hình ảnh một cô gái hiện lên trong đầu.
Ông đập mạnh đùi.
Là bà chủ Hạ đó !
Sau khi đồng ý cho đảo, ông tháo kính , khi dậy mắt hoa lên.
Ngồi cúi đầu lâu, m.á.u cung cấp kịp thời.
Vấn đề nhỏ thôi.
Gần như đến bãi biển, thấy bà chủ Hạ ung dung bước tới.
“Viện trưởng Quý, lâu gặp. phiền chứ?”
Hạ Ngôn tươi bước lên đảo.
Viện trưởng Quý , bản việc với cường độ cao liên tục năm sáu tiếng, đại não lúc uể oải, phản ứng chậm, bảo cô đừng để ý.
Hạ Ngôn xua tay .
Hai bước biệt thự, nghiên cứu viên Tiểu Lý bước chân mềm nhũn, bếp rót cho cô một cốc nước.
Bên trong tất cả các biệt thự đều cách bài trí giống .
lúc …
Hạ Ngôn thấy đại sảnh vốn rộng rãi ngăn thành từng đoạn nhỏ, bên trong bày đầy các dụng cụ thí nghiệm.
Bảy tám nhà nghiên cứu cắm cúi việc, nhận thấy thêm một trong phòng khách.
Tiểu Lý đặt cốc nước xuống, mắt là hai quầng thâm đen, cực kỳ mệt mỏi. Anh hai bước đổ gục xuống ghế sofa ngủ .
Chưa đầy hai giây phát tiếng ngáy rung trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-299-tiem-thuoc.html.]
Trông như thể lâu nghỉ ngơi đàng hoàng.
Hơn nữa, bụng còn kêu ục ục theo.
Viện trưởng Quý đỏ mặt, khiêng Tiểu Lý lên phòng ngủ lầu , nhưng nỡ gián đoạn thí nghiệm.
Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát coi như thấy.
Hiến cho nghiên cứu khoa học cũng là một việc vô cùng cao quý.
Hạ Ngôn tùy tiện tìm một chỗ xuống, trò chuyện vài câu với viện trưởng Quý, chủ đề chính.
“Thuốc an thần? Cô cần cái gì?”
Viện trưởng Quý nhíu mày.
Trong phòng thí nghiệm đương nhiên loại t.h.u.ố.c , nhưng cũng thể tùy tiện đưa cho khác.
Lỡ dùng để gì, lấy gì.
Ông chẳng thành đồng phạm .
Hạ Ngôn thẳng thắn : “Nhân viên của đột nhiên xương đau dữ dội, lăn lộn khắp nơi, chịu nổi, một ống t.h.u.ố.c để giảm bớt đau đớn.”
Viện trưởng Quý xoa bóp vai cổ, ngẩng đầu cô một cái.
“Xin thể trực tiếp đưa cho cô, thế , cô dẫn đến đây tiêm, thể tìm một bác sĩ giúp xem bệnh tình.”
Vậy cũng tệ.
Hạ Ngôn vui vẻ chấp nhận.
Cô kéo Trực Cương đang xe đẩy, thứ hai lên đảo năm.
Những nhà nghiên cứu vốn đang bận rộn thí nghiệm đều dừng tay, đang cầm đồ ăn gọi ngoài nhồm nhoàm ăn.
Nhìn lướt qua, mí mắt mỗi đều hé mở, mắt là hai quầng thâm, trông cực kỳ thiếu ngủ.
Thấy hai đến, viện trưởng Quý mở mắt, gọi bác sĩ đang tò mò quan sát thiết của ông đến.
“Người chính là , bảo xương đau, cần dùng t.h.u.ố.c an thần, giúp xem thử.”
Viện trưởng Quý đầu với Hạ Ngôn: “Cô yên tâm, ông già nổi tiếng là bác sĩ chỉnh hình, tay chuẩn.”
Đặt Trực Cương lên ghế sofa, vị bác sĩ chỉnh hình đó thò tay quần áo, từng tấc từng tấc sờ nắn cẩn thận.
Trực Cương mặt tái nhợt, giơ tay túm lấy tay bác sĩ, yếu ớt :
“Không cần lãng phí thời gian, mắc bệnh u tủy đa phát, giai đoạn cuối, mau tiêm cho một mũi t.h.u.ố.c an thần, sắp chịu nổi .”
Hiện trường im lặng.
Viện trưởng Quý Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn Trực Cương đang đầm đìa mồ hôi.
Người c.ắ.n chặt răng, đau đến mức đồng tử giãn , co giật từng cơn.
Vị bác sĩ chạm khám cho thu tay , thở dài tiếng động, nhanh chóng rút một ống t.h.u.ố.c từ hộp y tế bên cạnh.
Ông bóp khí , để một giọt chất lỏng đầu kim, đó đ.â.m cơ thể Trực Cương, từ từ đẩy .
Trực Cương thả lỏng cơ thể, phát một tiếng thở dài, như thể cuối cùng cũng thấy dễ chịu.
“Cái …”
Viện trưởng Quý an ủi vài câu.
Nếu là đây, ông thể thao thao bất tuyệt một tràng dài khiến sinh viên bên liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nhưng khi chứng kiến quá nhiều sự sống và cái c.h.ế.t, ông nên lời.
Thật bất lực.
Bác sĩ lấy ống t.h.u.ố.c còn , đóng gói đưa cho Hạ Ngôn.
“ cũng còn mấy ống. Ống t.h.u.ố.c an thần cô cầm về, nếu tái phát bệnh, cô tiêm cho .”
Mặc dù tác dụng lớn.
Giai đoạn cuối , chỉ thể chờ c.h.ế.t.
Lòng nhân từ của y giả mà, đành lòng đau đớn đến c.h.ế.t.
Hạ Ngôn ngây một lát.
Cười nhận lấy.
“Ông họ gì?”
Bác sĩ sắp xếp hộp thuốc, : “Cứ gọi là Tang Xuân Hoa.”
Hạ Ngôn chợt nhớ đến một , họ cũng họ Tang.
“Vậy ông quen Tang Chính Dịch ?”
Tay Tang Xuân Hoa mềm nhũn, chiếc hộp đóng rơi xuống ghế sofa mềm mại, nảy lên nảy xuống.
Bà vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Cô gặp họ ?! Họ ở ? Có còn sống ?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Họ đều , nếu bà gặp họ, thể đưa bà .”
Tang Xuân Hoa cô với ánh mắt buồn bã, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
“Gặp, gặp ngay bây giờ!”