Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 331: Phạm lỗi
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:14:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy bà chủ Hạ nhưng cô Trử tư lệnh thể vô cớ tặng tinh hạch cho khác.
Hoạt động của căn cứ, mua sắm vật tư và cả tiền lương cho nhân viên, chỗ nào cũng cần đến tinh hạch.
Tuy cô dùng hết tinh hạch trong tay để tăng cường dị năng, nhưng may mắn là thể thúc chín trái cây. Ngày thường tiết kiệm ăn uống cũng thể cầm cự đến mùa xuân năm .
Đến lúc đó cô thể ngoài g.i.ế.c zombie.
Phúc Nương tính toán trong lòng, đôi đũa tre xoay qua xoay trong tay.
Hạ Ngôn dời ánh mắt khỏi tờ giấy nhàu nát trải thẳng giường.
Cô càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Ôi, cô gái đáng thương, xinh và bụng .
Hạ Ngôn đeo găng tay dùng một , bẻ một chiếc sườn cừu đặt bát cô .
“Ăn Phúc Nương, hôm nay cô tìm , cũng cô tìm vì chuyện gì.”
Phúc Nương xong ngẩn , lưng eo gầy gò cũng cong xuống.
Giọng cô mang theo chút phiền muộn và đau khổ, cùng một tia mong đợi mà chính cô cũng nhận .
“Bà ở chỗ cô ?”
Hạ Ngôn cô đang đến ai.
Cô gật đầu.
“Vậy bà …” Phúc Nương thở dài tiếng động, lông mày cụp xuống, đáy mắt trở nên hồng hồng.
Hạ Ngôn né tránh ánh mắt, vẻ yếu đuối của cô .
“Ừm, vẫn còn sống. Bà nhờ đăng tin tìm , bà vẫn luôn tìm cô.”
Phúc Nương mím môi, “Tìm … Lúc bà tổn thương nặng nề, còn cắt đứt quan hệ con với bà …”
Lúc …
“Chỉ cần mày bước khỏi cánh cửa một bước!” Lục Lâm run rẩy dữ dội, mắt đỏ hoe, tuyệt vọng gầm lên, “Hai con cắt đứt quan hệ con!”
Tay Phúc Nương cầm vali siết chặt, các khớp xương trắng bệch. Cô c.ắ.n chặt môi, nước mắt ào một cái trào khỏi hốc mắt.
“… Mẹ, bảo trọng.”
Nói xong, cô nhấc bước chân nặng nề, kiên quyết bước , rời xa ngôi nhà nơi lớn lên và sinh sống suốt hai mươi năm.
Phía , Lục Lâm tuyệt vọng gào lên một tiếng, nhưng vứt bỏ tất cả mà đuổi theo cô, giọng chứa đầy sự nhượng bộ và nhẫn nhịn duy nhất của một .
“Con gái, con gái, là sai . Đừng tìm cha con. Ông , ông chẳng âm mưu xa gì…”
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Phúc Nương bùng lên. Cô đột ngột hất tay.
“Mẹ! Mẹ những lời với con vô ! Cha con rốt cuộc gì ?”
“Mẹ luôn ông ham chơi lêu lổng, ăn đàng hoàng, nhưng bây giờ ông yên tâm việc, tích cực hướng về phía ! Mẹ còn ông thế nào nữa?!”
“Từ nhỏ con lời . Mẹ lừa con ông c.h.ế.t, bảo con quên ông , con theo. nghĩ cho con ? Những đứa trẻ khác đều cha đón, cha ôm, nhưng con ngay cả gọi một tiếng cha cũng chỉ thể gọi lén trong chăn! Con cũng đường đường chính chính gọi một tiếng cha!”
Phúc Nương nức nở, “Con ông còn sống từ lâu , vẫn luôn lừa con…”
Lục Lâm mặt mày tái nhợt như sét đánh, môi run rẩy vô lực.
“Mẹ, chỉ là con tìm ông . Ông …”
“Lại là câu ! Ông rốt cuộc gì chứ!”
Những hàng xóm tóc vàng mắt xanh xung quanh thấy động tĩnh đều mở cửa sổ , dựa khung cửa sổ xem náo nhiệt.
“Lục Lâm! Cô thế là đúng , dựa mà cho cha con nhận chứ. Coi chừng báo cảnh sát đấy nhé.”
Lục Lâm đầu nhặt một túi phân ch.ó ném qua, “Báo cảnh sát? Tại lúc bà báo cảnh sát? Rõ ràng bà cũng thấy tiếng cầu cứu mà!”
Phân ch.ó bay giữa trung rơi xuống, bẹp một tiếng văng tung tóe, bãi cỏ bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-331-pham-loi.html.]
“Con mụ c.h.ế.t tiệt, xem báo cảnh sát, lát nữa bà đến dọn sạch phân ch.ó cho .” Người phụ nữ đó mắng một câu, lấy điện thoại tường xuống, lúc bấm tiện thể hét lên với Phúc Nương: “Đi con, thể quên cha cho sự sống, ủng hộ con. Hơn nữa, con ở đây…”
Người phụ nữ chỉ đầu, “Có bệnh. Lại còn chúng giúp bà ? Haha!”
Những hàng xóm xung quanh đều lớn.
Tiếng vang trời như cho Phúc Nương sức mạnh vô tận.
Cô run rẩy, với Lục Lâm đang mặt mày xám xịt mặt: “Mẹ, xem, ngay cả quan hệ hàng xóm cũng xử lý . Hãy để con , ? Con cũng sống những ngày tình yêu của cha, xin .”
Cảm xúc trong mắt Lục Lâm là sự phức tạp mà Phúc Nương thể hiểu .
Giọng của bà cứng nhắc như nặn từ cổ họng khô khốc nhất.
“Nếu con , e rằng sẽ bao giờ gặp con.”
Phúc Nương gượng , “Không , con sống bên cha một thời gian, sẽ thăm , ?”
Thủ đoạn mà Lục Lâm từng dùng để dỗ dành con nay Phúc Nương học , dùng cho chính .
Ánh mắt Lục Lâm mơ hồ, ngón tay chạm cánh tay cô, “Con thể , chỉ còn một con là sự ràng buộc. Con , sống ?”
Phúc Nương dùng sức giằng , “Con cái lớn đều rời xa cha . Mẹ cứ coi như con ngoài khám phá thế giới, tàu của con sắp chạy , mau buông .”
“Không , con thể . Không thể tìm ông . Ông chính là một…”
Lục Lâm c.ắ.n răng thật mạnh, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Câu đó, bà thể nào .
Phúc Nương lúc đó hiểu, liếc đồng hồ đeo tay, thời gian còn đủ nữa, tàu sắp chạy .
“Mẹ, bảo trọng.”
Nói , cô dùng sức giằng thoát , kéo vali chạy nhanh về phía .
Lục Lâm đuổi theo phía , tuyệt vọng, bất lực, lòng đau như cắt.
“Quay . Nếu thì cắt đứt quan hệ.”
Phúc Nương hề đầu , trong lòng hề bận tâm, “Cắt đứt thì cắt đứt.”
Dù nữa, Lục Lâm mãi mãi là của cô. Chỉ cần cô một chút, nũng một chút, sẽ mãi mãi bao dung, tha thứ cho cô.
Chỉ là, những chuyện thể sai, đường .
Và những bức tường, dù khác thế nào cũng vô dụng, chỉ tự đ.â.m đầu vỡ đầu chảy máu, mới đau, mới hối hận.
…
Phúc Nương bưng cốc nước lên uống một ngụm.
Lông mi cụp xuống ngừng run rẩy, đột nhiên một giọt chất lỏng trong suốt tròn trịa rơi xuống, đập đầu gối, đau đến mức cô khom lưng .
Sau cô mới hiểu tại mãi mãi thể cho cô đàn ông đó vì lý do gì.
Là một , thể với con gái rằng cưỡng bức?
Không tình yêu của cha thảm, nếu là sản phẩm của tội ác, Phúc Nương sẽ sống tiếp thế nào?
Lục Lâm thật vĩ đại. Hai mươi năm qua, bà luôn chống nỗi đau trong lòng, chống những ký ức gợi mỗi khi thấy Phúc Nương.
Bà dùng thể gầy yếu của gánh chịu khổ đau, chỉ để cho Phúc Nương một môi trường trưởng thành khỏe mạnh, chỉ để cho cô tất cả tình yêu thương của một .
Liệu những đêm mất ngủ nào đó, Phúc Nương trốn trong chăn , Lục Lâm trốn ngoài cửa ?
Phúc Nương dám nghĩ tiếp nữa.
Giờ đây, khi lớn, cô càng thấu hiểu sự dễ dàng của , và càng căm ghét sự bồng bột của khi xưa.
Giá như thời gian thể trở , thì bao.
Cô nhất định sẽ ôm đang đau khổ cầu xin và : “Mẹ ơi, con , con sẽ bao giờ rời xa nửa bước.”
“Cô gặp bà một ?” Hạ Ngôn hỏi.