Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 364: Bảng hiệu sống
Cập nhật lúc: 2025-11-18 17:12:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhân viên kiểm duyệt chỉ đơn giản là chấm điểm theo tiêu chuẩn.” Trương Hải Sinh vẫy cuốn sổ trong tay. “Căn cứ xây dựng tồi, dự kiến thể đ.á.n.h giá cấp A.”
Đỗ Thành suýt ngã.
Ai bảo ông cái !
Là ngu thật giả ngu , đừng phá hoại tâm trạng nữa!
Ông vội bổ sung: “Mặc dù quyền hạn của nhân viên kiểm duyệt thể quyết định sự phân bổ vật tư tiếp theo của căn cứ, nhưng chúng vẫn giữ vững tinh thần ban đầu, chấm điểm công bằng và chính trực.”
Nhìn xem, đây mới gọi là ăn .
Trương Hải Sinh cúi đầu, âm thầm lùi một bước.
Hạ Ngôn ha hả hỏi : “Với tài nguyên mà Trử tư lệnh đang nắm giữ hiện tại, còn cần Thượng Kinh phân bổ vật tư ?”
Đỗ Thành nghẹn lời, ánh mắt lơ đãng: “Cái , cái về mặt nguồn lực y tế vẫn dựa chúng .”
Hạ Ngôn tùy ý ừ một tiếng, đó bình thản : “Vậy quyền hạn của các lớn thật.”
Không khí đột nhiên im lặng đến mức kỳ lạ, ngay cả tiếng kim rơi cũng thể thấy.
Đỗ Thành cảm thấy cô dường như vui, nhưng nhớ lời , ông tự thấy chẳng vấn đề gì.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn hiểu, ông cho rằng đó là do tâm trạng đổi thất thường của phụ nữ, chẳng liên quan đến .
Nắng trưa tuy chói chang nhưng gay gắt. Đứng ánh mặt trời, chỉ cảm thấy da thịt ấm áp dễ chịu.
Những đứa trẻ vốn nô đùa khắp nơi về nhà ngủ trưa, cả căn cứ cũng trở nên yên tĩnh.
lúc .
“Oa…”
Một tiếng trẻ con thét vọng từ cửa sổ mở toang của bệnh viện dã chiến.
Cô y tá tiếng chạy tới.
“Tỉnh , đói ? Chờ dì nhỏ pha sữa bột cho con nha, ngoan nào.”
Sữa bột?
Ba nhóm kiểm duyệt đột nhiên như điện giật, một thông tin bật lên trong đầu:
Cách đây lâu, Trử tư lệnh hình như gửi nhiều đơn xin lên Thượng Kinh, hy vọng Thượng Kinh cấp thêm các loại vật tư và t.h.u.ố.c men dành cho trẻ em và phụ nữ mang thai.
Cuối cùng cấp ?
Đỗ Thành vỗ đầu. Lúc đó ông chỉ như một chủ đề tám chuyện bữa cơm, thực sự để tâm.
Hình như chỉ cấp một nửa?
Kim Phượng cũng nghĩ đến chuyện , nhưng rõ ràng cô nghĩ sâu hơn.
Cô cau mày, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc, Hạ Ngôn, với lính theo : “Lúc Trử tư lệnh xin vật tư, Bộ Dự trữ điều động bộ vật tư phù hợp, trừ những thứ căn cứ khác đặt động , còn đều chuyển đến đây. Khoảng thời gian đó ngay cả trẻ sơ sinh trong bệnh viện Thượng Kinh cũng mà dùng.”
Chuyện cô rõ mặt .
Nếu , chắc chắn sẽ chỉ bám câu “chỉ cấp một nửa”, là phân biệt đối xử.
Cô tài cán gì, chỉ sống nhờ gia đình mà ăn chơi qua ngày, nhưng nghĩ rằng nếu cả nhà cô đều là loại như , liệu thể giữ vị trí cao suốt thời gian dài ?
Người khác sự thật, nhưng cô thì rõ. Khoảng thời gian đó cha cô bận đến mức trắng đêm, ngủ .
Ngay cả cô , đứa con cưng sinh lúc lớn tuổi, cũng dám chạm sự bực bội của cha.
Kim Phượng liếc sang Đỗ Thành. là cho ông đấy, cái vẻ mặt là .
Hạ Ngôn dừng bước, đầu như : “Sau đó ông xin vật tư nữa .”
Kim Phượng: “Vâng, cô ?”
Hạ Ngôn: “Vì ông mua từ chỗ .”
Kim Phượng: “?”
Cô mở khách sạn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-364-bang-hieu-song.html.]
Lại còn bán sữa bột trẻ em?
Hạ Ngôn ngẩng cằm hiệu cho lính: “Các .”
Người lính vốn như khúc gỗ lập tức sống dậy: “Vâng, bà chủ Hạ đúng.”
Nghĩ một lát, vẫn yên tâm nên bổ sung: “Cho nên chúng kính trọng bà chủ Hạ và cũng tự giác tuân thủ nội quy khách sạn.”
Ý là, hai mở to mắt mà , ở đây cô nể mặt các . Bất kể là ai, chỉ cần vi phạm nội quy cửa hàng thì vẫn xử lý như thường.
Chữ “tôn trọng” nhắc rõ ràng đấy.
Khóe miệng Kim Phượng và Đỗ Thành co giật.
Ở đây ai ngốc, lời cần lặp ?
Họ cần thể diện ?
Đỗ Thành hì hì: “Đương nhiên , bà chủ Hạ. Nếu tiện, cho phép chúng tham quan một chút, về tiện cho nhà hàng của chúng đưa ý kiến cải tiến?”
Kim Phượng nghĩ thầm: Thôi xong, ông vẫn còn nghĩ đến ăn buffet.
Ở vị trí họ đang , chỉ cần liếc mắt sang bên trái một chút, tấm cửa kính trong suốt là quầy thức ăn bày đầy những món ngon đến mức khiến thèm nhỏ dãi.
Họ từng nghi ngờ đây là giả, nhưng khi thấy cầm khay gắp thức ăn, thậm chí còn tò mò họ, ba lập tức há hốc miệng.
Nhà hàng buffet, thực sự tồn tại.
Khoảng cách xa, nên họ chỉ thấy đó gắp một chút món , một chút món .
Cái bộ dạng keo kiệt đó suýt khiến Đỗ Thành tức đến ói máu.
Có cái để ăn là , còn kén cá chọn canh? là đồ nhà quê.
Ai dám thịt kho tàu ngon?
Đỗ Thành sẽ biến đó thành thịt kho tàu ngay lập tức!
Hạ Ngôn theo ánh mắt thể rời khỏi quầy ăn của ông , lập tức hiểu ngay.
Thảo nào đây dám đường đột đến đây, hóa tin , cô mở nhà hàng buffet.
“Đương nhiên , mở cửa ăn, tự nhiên sẽ từ chối yêu cầu của khách hàng.” Cô tủm tỉm. “Mời, dẫn đường cho .”
là bảng hiệu sống đến từ Căn cứ Thượng Kinh.
“Cơ Trử vật chất trong cửa hàng nhiều, sẽ giới thiệu đơn giản.” Cô dẫn ba qua phía tây khu an , hiệu cho họ xem những kệ hàng đầy ắp bên trong. “Quần áo ở chỗ giới hạn mua, từ mũ đến tất, nhiều mẫu mã.”
Kim Phượng: Sao cô tất của rách một lỗ ?!
Đỗ Thành: dạo, ăn cơm cơ!
Trương Hải Sinh: Hay lắm, cô cứ tiếp, cứ tiếp. Về là nộp đơn xin xuống cấp ngay!
“ còn mở một nhà hàng ngoài trời nữa, chỉ hamburger, khoai tây chiên, salad các thứ. Ăn nhiều thịt thà , thỉnh thoảng ăn đồ thanh mát.”
Nghe , , lời của con ?
Người sống khổ Trử từng ngày, riêng cô thì thịt thà ê hề?
Đỗ Thành đ.ấ.m n.g.ự.c thở sâu, cảm giác nghẹn họng.
Giới thiệu khu an xong, Hạ Ngôn dẫn họ sảnh khách sạn.
Vừa bước , ba lập tức choáng váng lối trang trí sang trọng đến mức hề ý khiêm tốn.
Ai dám chỉ là vẻ ngoài? Hả? Ai ?
Riêng sàn gạch sáng bóng và hai chiếc thang máy lớn ánh vàng lấp lánh đủ để bỏ xa nhà hàng của Căn cứ Thượng Kinh cả trăm con phố.
“Tầng hai cũng là nhà hàng, phục vụ bữa sáng và bữa tối hàng ngày. Tầng ba là nhà hàng đặc sắc, lẩu, thịt nướng và nhiều món khác, hiện đang hoạt động.”
Hạ Ngôn hiệu họ bước thang máy. “Nhà hàng buffet ở tầng một, lát nữa sẽ đưa các qua đó.”
Ba như nhà quê lên tỉnh, ngẩn trong thang máy, hai tay gượng gạo khoanh bụng.
Cửa thang máy đóng , phản chiếu rõ nét dáng vẻ cứng đơ, ngượng nghịu của họ như soi trong gương.