Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 42: Bắt Giữ

Cập nhật lúc: 2025-11-11 11:43:33
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi ôi ôi, ngươi đẩy gì!”

 

Phùng Thiên Hỷ loạng choạng, tay vung lên cháo đổ thẳng lên đầu con robot. Cháo đặc từ từ chảy xuống, che khuất ánh sáng đỏ phát từ nó.

 

Như mới đúng chứ.

 

Phùng Thiên Hỷ hài lòng gật đầu, tiện tay ném cái bát xuống bàn, phủi tay chuẩn rời .

 

“Xì xì, cảnh cáo! Tấn công nhân viên! Khởi động chế độ tấn công tự động!”

 

Màn hình của robot lập tức hiện lên các ký tự màu xanh lá cây hỗn loạn, dòng điện bụng bắt đầu tích tụ. Vì tầm che khuất nên chỉ thể thấy lờ mờ bóng dáng của Phùng Thiên Hỷ.

 

Một luồng điện mạnh mẽ phóng cực nhanh, khí vang lên tiếng “tách tách” chói tai.

 

“Mẹ kiếp! Hóa là thật!” Phùng Thiên Hỷ vội vàng né sang một bên. Nhìn thấy luồng điện đó ngay lập tức cái bàn cháy đen bốc khói, ông sợ đến mức hồn bay phách lạc.

 

Cái thứ mà đ.á.n.h chẳng c.h.ế.t ngay lập tức ?

 

Phùng Thiên Hỷ run rẩy , mắt đảo nhanh, hét lớn cầu cứu.

 

“Cứu mạng! Bà chủ mau cứu ! Robot của cô g.i.ế.c !”

 

Vừa , ông ném thức ăn quầy con robot, chân liên tục né tránh luồng điện phóng từ nó.

 

【Cảnh cáo, phát hiện kẻ phá hoại ác ý trong nhà hàng, nên bắt giữ ?】

 

Hạ Ngôn đang ở trong nhà vệ sinh: ???

 

Nhà hàng? Cô lập tức nghĩ đến Phùng Thiên Hỷ đang ăn ở đó.

 

Lẽ nào ông giở trò quỷ quái gì ?

 

“Bắt giữ!”

 

Trong nhà hàng, Phùng Thiên Hỷ định đổ cả nồi cháo xuống đất thì đột nhiên một khối vuông trong suốt xuất hiện bao bọc lấy, lơ lửng giữa trung.

 

“Cái quái gì?! Mau thả xuống!” Phùng Thiên Hỷ kinh hãi, đập loạn xạ bức tường vô hình.

 

Lúc , Hạ Ngôn mặt lạnh tanh xuất hiện ở cửa.

 

Sàn nhà hàng đầy rẫy vết tích hỗn loạn, thức ăn quý giá đổ vãi khắp nơi, canh nước trộn lẫn, chiếc bàn luồng điện của robot cháy sém, tường dính đầy vết dầu mỡ.

 

“Bà chủ, robot của cô tay ! buộc tự vệ! Cô xem cánh tay —” Phùng Thiên Hỷ vén tay áo, để lộ một mảng đen tím. Thực đó là vết bầm do ông vô tình ngã góc bàn khi né luồng điện.

 

ông , khác ?

 

Robot rốt cuộc chỉ là robot, thể so với .

 

Hơn nữa, ông nhận camera giám sát trong khách sạn căn bản dây mạng, thể hoạt động ? Chắc chỉ là đặt lên đó để hù dọa khác!

 

“—Toàn là vết bầm tím đen thế ! Ban đầu đang ăn ngon, kết quả cái thứ đó xông lên chích điện !”

 

“Bà chủ, con gái chỗ cô , khen bao nhiêu . Thấy , tạnh mưa là chúng đến ngay! Hơn nữa, cả căn cứ đều đến khách sạn của cô, đặc biệt cử chúng đầu để xem xét môi trường. Nếu thực sự , tất cả sẽ đến ở! Tinh hạch tuyệt đối thành vấn đề!”

 

Phùng Thiên Hỷ trưng vẻ mặt khó xử, “ ngờ rằng, robot ở chỗ cô phân biệt trắng đen mà dám đ.á.n.h ! Cô xem, giải thích với trong căn cứ ? Huống hồ cũng là uy tín, quyền phát biểu nhỏ trong đó. Gây chuyện như thế …”

 

Với những lời đ.ấ.m xoa , Phùng Thiên Hỷ cho rằng bà chủ nhỏ sẽ ông dọa cho hoang mang.

 

ăn ? Phía ông là cả một căn cứ, tinh hạch bao nhiêu cũng !

 

Muốn g.i.ế.c ông ? Hừ, ông , ông là lãnh đạo căn cứ cử đến. Trước khi dám động đến ông , nhất hãy tự cân nhắc xem đủ bản lĩnh đối đầu với cả căn cứ !

 

Phùng Thiên Hỷ tự tin cho rằng, bất kỳ ai đầu óc lúc cũng sẽ dám khó ông .

 

Ông chỉ cần đợi bà chủ thả xuống, vẻ khiêm nhường, nịnh hót xin .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-42-bat-giu.html.]

 

Một bà chủ nhỏ bé như cô, thể gây sóng gió gì lớn lao chứ?

 

Phùng Thiên Hỷ từng dùng chiêu để đối phó bao nhiêu , ông tin chắc sẽ sợ trị nổi con nhóc ranh !

 

Chỉ là, tại bà chủ vẫn thả ông xuống?

 

Hạ Ngôn biểu lộ cảm xúc, bật màn hình giám sát và phát đoạn video ngay mặt ông , âm lượng chỉnh đến mức lớn nhất.

 

Khi thấy màn hình xuất hiện giữa trung, Phùng Thiên Hỷ lập tức cảm thấy bất . Đến khi bên trong bắt đầu phát video giám sát, ông đổ mồ hôi lạnh.

 

Trong video hiện rõ cảnh ông vỡ bát, cố tình xông , đổ cháo lên đầu robot, còn ác ý c.h.ử.i rủa tục tĩu, hỏi thăm tổ tông mười tám đời của bà chủ, ném cả đồ ăn trong khay xuống đất...

 

Phùng Thiên Hỷ sợ cứng , ngờ rằng camera giám sát thực sự hoạt động!

 

“Bà chủ, cô giải thích! Mọi chuyện như ! Vừa nãy cái gì đó... mê hoặc tâm trí! , ma nhập! Không do cố ý !”

 

Phùng Thiên Hỷ thấy Hạ Ngôn vẫn lạnh lùng xem hết video, một lời.

 

Ông bắt đầu run rẩy sợ hãi. Ông cô sẽ xử lý thế nào.

 

Điều luôn là thứ đáng sợ nhất!

 

Đột nhiên, ông nhớ đến nội quy cửa tiệm, hai mắt trợn to.

 

đền tiền! Toàn bộ tinh hạch đều đưa cho cô! Trong còn vài cái tinh hạch cấp 2, tuyệt đối đủ để mua hết đồ ăn ở đây!” Phùng Thiên Hỷ mặt mày tái nhợt, móc một nắm tinh hạch từ túi, quả nhiên vài viên tinh hạch cấp 2.

 

Ông Hạ Ngôn với ánh mắt tràn đầy hy vọng, mong cô sẽ tinh hạch mua chuộc mà tha cho ông một mạng.

 

càng thấy cô im lặng, ông càng sợ hãi hơn.

 

Hạ Ngôn liếc qua chỗ tinh hạch trong tay ông , vẫy nhẹ một cái. Tất cả tinh hạch, bao gồm cả những cái lấy khỏi túi quần, lập tức bay khỏi khối vuông và rơi tay cô.

 

Thấy cô nhận, Phùng Thiên Hỷ tưởng rằng hy vọng, liền dán chặt mặt phẳng trong suốt, vui mừng kêu lên:

“Vì cô nhận tiền của , mau thả xuống ! sẽ coi như hôm nay từng xảy chuyện gì! Về căn cứ sẽ bảo tất cả đến đây ở! Nhất định sẽ giúp cô quảng bá! Nghe rõ ! Nghe—”

 

“Im miệng.”

 

Hạ Ngôn lạnh lùng ông , ánh mắt như c.h.ế.t. Cô lệnh cho hệ thống bịt miệng ông , đó đưa ông đến đại sảnh, treo ngay bên cạnh tấm bảng nội quy.

 

Phùng Thiên Hỷ cảm thấy trong cổ họng như một khối hình hộp bao bọc . Dù ông cố gào thét cỡ nào, âm thanh vẫn thể thoát khỏi gian nhỏ bé , ngược còn khiến cổ họng ngứa rát và đau đớn.

 

Ông điên cuồng đ.ấ.m đá bức tường vô hình, cố gắng phá vỡ nó để trốn thoát.

 

Hạ Ngôn ghế sofa, cầm điều khiển từ xa bật chương trình tạp kỹ hôm qua, đôi môi mím chặt, tiếp tục xem như chuyện gì xảy .

 

Phùng Thiên Hỷ giơ nắm đ.ấ.m to lớn đập mạnh, trong miệng liên tục c.h.ử.i rủa Hạ Ngôn.

 

Sau một hồi tiêu hao hết sức lực mà vẫn thoát , ông tuyệt vọng thụp xuống trong khối vuông, chỉ mong Phùng Bối sớm để cứu .

 

Lúc , bé thuê phòng 302 dẫn bà lão xuống lầu.

 

Ánh mắt đầu tiên của hướng về phía Hạ Ngôn đang sofa với gương mặt lạnh tanh, ánh mắt thứ hai sang chiếc TV đang phát sóng. Cậu kịp cảm thán thì thấy Phùng Thiên Hỷ ở bên cạnh.

 

Phùng Thiên Hỷ cũng thấy hai . Ban đầu ông nhận , dù họ tắm rửa sạch sẽ, chỉ là quần áo vẫn là đồ cũ.

 

“Cứu với!!” Phùng Thiên Hỷ mừng rỡ, bật dậy đập mặt phẳng trong suốt, lớn tiếng cầu cứu.

 

“Kia chẳng Phùng Thiên Hỷ ?!” Bà lão kinh ngạc kêu lên, chỉ tay về phía ông .

 

Cậu bé lập tức về phía Hạ Ngôn. Tuy rõ nguyên nhân vì Phùng Thiên Hỷ nhốt, nhưng cảm thấy chắc chắn là ông đắc tội với bà chủ!

 

Hạ Ngôn đầu , đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nụ ngọt ngào vô cùng.

 

“Các quen ?”

 

 

Loading...