Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 95: Con Nai Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi Đi Rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-12 15:25:40
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lộc Giác, lẽ em nên với sớm hơn, còn chuẩn ít đồ ăn vặt cho em. Như thì gấp quá , mang túi trái cây theo, ăn đường .”
Hạ Ngôn kéo một chiếc túi nylon xuống, nhét từng quả trái cây trong giỏ .
“Chị Hạ, chị thật sự quá với em , huhu ┭┮﹏┭┮, trái cây đắt như mà chị còn tặng em nhiều thế, , chị mở cửa hàng dễ dàng, Lộc Giác thể nhận.”
Hai mắt Lộc Giác đỏ hoe, trong lòng vô cùng cảm động. Cô bé nắm tay Lam Vô lắc nhẹ, khẽ khẩn cầu thì thầm.
“Anh trai, Lộc Giác còn ở thêm vài...”
Lam Vô đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô bé, giúp cô lau khô nước mắt.
Đừng loạn, nếu còn ở nữa thì còn vợ mất.
“Lộc Giác đúng, trái cây quý giá như , chúng thể nhận . Tổng cộng 123 điểm tích lũy đúng ? Quẹt thẻ .”
Lam Vô nhanh chóng quẹt thẻ, tiện tay nhét một quả chuối tay Lộc Giác, nhẹ nhàng dỗ dành: “Lộc Giác ngoan, Lộc Giác lớn , nhận đồ của khác công, giỏi lắm.”
Nghe thấy hệ thống thông báo nhận 123 điểm tích lũy, Hạ Ngôn càng thêm vui vẻ.
“Lam Vô, nếu còn cõng nữa thì lấy thêm vài hộp cơm . khó khăn lắm mới nuôi cô bé béo trắng lên, đừng để cô bé đói gầy .”
Tay Lam Vô đang xoa đầu Lộc Giác khựng , chút bất lực Hạ Ngôn một cái.
Nói cứ như ăn cơm cần trả điểm tích lũy ...
“Đa tạ bà chủ Hạ, đồ cô tặng chúng quá nhiều , ba lô còn chỗ chứa nữa.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh từ “tặng”.
Hạ Ngôn giả vờ như thấy, vẻ mặt Lộc Giác như mưa, thật sự chút nỡ để cô bé .
Cô bé Loli đáng yêu mềm mại ngọt ngào, ngày nào cũng gọi “chị ơi, chị ơi”, ai mà thích chứ.
“Lộc Giác, nhớ đến chơi nhé.”
“Ừm... ...” Lộc Giác hít hít cái mũi nhỏ đỏ hồng vì , hàng mi dài vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong veo.
“Không còn sớm nữa, Lộc Giác, chúng .”
Lam Vô dịu dàng véo tai cô bé, trán chạm trán cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng đậm như tràn ngoài.
Hạ Ngôn tiễn họ ngoài cửa, chỉ thấy Lam Vô đeo chiếc ba lô căng phồng ngực, cõng Lộc Giác lên lưng, ôn hòa với cô một câu “bảo trọng”, trong giọng mang theo vài phần cảm kích và chúc phúc chân thành.
Lúc , hai bên n.g.ự.c bỗng xuất hiện một đôi cánh trắng tinh, đầu cánh trong suốt, nhẹ nhàng vỗ cánh bay lên bầu trời xanh.
“Chị Hạ, bọn em đây!” Lộc Giác ôm cổ , vẫy tay .
Hạ Ngôn như chợt nhớ điều gì, hai tay chắp thành loa đặt miệng, lớn tiếng : “Lộc Giác, về nhớ giúp chị quảng cáo khách sạn nhiều nhé! Đừng quên!”
“Vâng~”
Lộc Giác từ xa đáp . Bóng dáng hai họ ngày càng nhỏ dần, chỉ chớp mắt biến mất những tòa nhà đổ nát.
Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt, đầu năm đợi cô từ lâu.
“Xin , để mấy vị đợi lâu .”
Sau vài lời chào hỏi đơn giản, cô hiểu đàn ông tên Sở Vạn Phu là lãnh đạo của họ, quyền phát ngôn tuyệt đối.
Khí chất của cấp thể hiện rõ qua lời và cử chỉ ngắn gọn nhưng đầy uy nghi của ông .
Tô Mai bình tĩnh , nỗi lo lắng trong lòng cũng dần tan biến. Dù cũng đến khách sạn, chuyện xem như thành công.
“Gấu Gấu, giúp khách thủ tục nhận phòng ?”
Gấu Gấu ngoan ngoãn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-95-con-nai-nho-dang-yeu-cua-toi-di-roi.html.]
Hạ Ngôn nhanh chóng lướt qua họ, thấy ai nấy quần áo chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, chỉ Tô Mai là trông mệt mỏi. Có một lờ mờ mang mùi khét do điện giật, cô lập tức liên tưởng đến kẻ xâm nhập mà hệ thống từng cảnh báo.
Có lẽ, chính là họ.
Lúc Sở Vạn Phu liếc Tô Mai một cái.
Tô Mai cố gắng lấy tinh thần, với Hạ Ngôn: “Bà chủ Hạ, cô còn nhớ lời hứa giữa chúng ? Vì một lý do, đến muộn, lời hứa còn hiệu lực ?”
Hạ Ngôn nhẹ, đáp: “Còn hiệu lực.”
Tô Mai khẽ thở phào, gương mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Sở Vạn Phu lúc tiếp lời: “Bà chủ Hạ, nếu tiện, chúng thể chuyện chi tiết hơn ?”
“Đương nhiên . Không mấy vị ăn cơm ? Cửa hàng nhỏ của mới mở nhà hàng tự chọn, món ăn khá phong phú, thịt tươi ngon, chúng ăn chuyện nhé.”
“Được.”
Hạ Ngôn dẫn bốn qua hành lang kính, thẳng đến nhà hàng tự chọn. Lúc , robot phục vụ tiến đến chuẩn thu điểm tích lũy.
Sở Vạn Phu khẽ nháy mắt, Ngạc Tắc lập tức chắn mặt Hạ Ngôn: “Chúng tự thanh toán là .”
Hạ Ngôn giả vờ ngăn để mặc họ.
Giờ phút , họ đến đây chủ yếu để mua đồ, cô hiểu rõ lý do gì để mời khách. Nếu ngược , sẽ khó mà xoay chuyển tình thế.
Ban đầu, Ngạc Tắc nghĩ nhà hàng tự chọn mà bà chủ Hạ nhiều nhất cũng chỉ cháo, dưa muối, cơm rang và thịt muối. Hơn nữa, phần lớn đều là đồ muối vì dễ bảo quản.
Ngay cả nhà hàng lớn nhất ở Căn cứ Thượng Kinh cũng chỉ những món tương tự. Còn rau tươi, gạo trắng bột mì tươi tuy nhưng giá cực kỳ đắt đỏ, là hàng đặc biệt, chỉ chỉ định mới thể ăn.
Vì , khi thấy đủ loại thịt tươi, rau củ và cả trái cây tươi bày đầy bàn ăn dài — đồ hộp, mà là đồ tươi thật sự — sững sờ.
Mọi thứ ở đây đều cao cấp hơn hẳn so với nhà hàng trong Căn cứ Thượng Kinh.
Đôi mắt một mí của kinh ngạc đến mức ép thành một đường cong tròn trịa.
Nghe robot chỉ cần 60 điểm tích lũy, thật sự nghi ngờ tai .
Đây là tình tiết thần tiên gì ?
“Mọi , ăn gì thì tự lấy, đừng khách sáo. Nhà hàng tự chọn giới hạn, chỉ cần lãng phí là .”
Hạ Ngôn ôn hòa nhắc nhở, lấy đĩa đưa cho từng .
Sở Vạn Phu là đầu tiên hồn, cảm ơn cô tự nhiên đến quầy lấy đồ ăn.
Lúc họ mới tỉnh ngộ, lượt cầm đĩa theo phía ông .
Tô Mai khi kinh ngạc thì khách khí, gắp đầy một đĩa thịt. Cơ thể cô yếu ớt, cần bổ sung năng lượng, cô ăn thật no mới .
Tùy tiện chọn một bàn xuống, Hạ Ngôn đặt đĩa thức ăn mặt, dậy rót một cốc nước vui vẻ.
Lúc Sở Vạn Phu tới, trong đĩa của ông rải rác các món ăn khác . Ông gật đầu với cô .
“Quý khách uống gì ? Ở đây các loại nước giải khát và bia, đều thể chọn.”
“Cho một ly cà phê là .” Sở Vạn Phu quanh chiếc máy đang nhấp nháy ánh sáng khác , vẻ mặt bình thản .
Hạ Ngôn lùi một bước, nở nụ chuyên nghiệp, một tay mở giới thiệu máy uống, đáp: “Uống gì cũng .”
Muốn cô giúp ông lấy ? Nghĩ cô là bảo mẫu ? Mơ .
Sở Vạn Phu mặt đổi sắc, động tác tự nhiên lấy cốc, đặt ở chỗ nước chảy nhấn nút cà phê. Trong máy truyền đến tiếng xay hạt nhỏ xíu, vài giây chất lỏng màu nâu sẫm chảy , hương cà phê đậm đà lan tỏa trong khí.
Sở Vạn Phu hít một thật sâu, cảm thán: “Thật lâu ngửi thấy mùi vị thuần khiết như .”
Ông bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, từ từ thưởng thức.
“Hóa là cà phê Mandheling xay tại chỗ, thật hiếm .”