Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-08-21 05:45:20
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, hễ Bùi Chi Ngôn xong kịch bản là mang cho Hoài Ngọc. Cô nhận liền tìm cách dàn dựng thành vở. Dựa những vở kịch như “Đào Hoa Phiến “, “Trà Mới Hoa “, “Hoa Mộc Lan “, “Bạch Xà Truyện “, Hoài Ngọc nhanh chóng nổi danh khắp Dương Thành, trở thành đào hát lừng danh nhất trong thành
Sau khi nổi tiếng, thời gian Hoài Ngọc và Bùi Chi Ngôn cùng cũng dần nhiều hơn. Dần dà, bên ngoài cũng bắt đầu những lời đồn thổi “xứng đôi lứa “, “trai tài gái sắc “ lọt đến tai họ. Mối quan hệ mập mờ giữa hai dường như chỉ còn thiếu một bước là thể sáng tỏ
Ngay khi Hoài Ngọc ngỡ rằng tấm màn tình cảm sắp vén lên, Bùi Chi Ngôn rằng thấy đất nước chìm trong khói lửa chiến tranh, dân chúng lầm than trôi dạt khắp nơi, giúp định cuộc sống
“Tuy gia đình giàu , thể sống một đời an nhàn sung sướng, nhưng thấy đó nên là cuộc đời của . Anh học nhiều sách vở như , tiếp thu bao nhiêu tư tưởng mới, lẽ nên một phen sự nghiệp, chứ ở đây tham sống sợ chết. “
“Hoài Ngọc, hãy đợi . Đợi đến ngày đất nước yên bình, đợi đến khi dân chúng an cư, chúng sẽ bàn chuyện tương lai. “
Khi đó, trái tim đang nhảy nhót vui sướng của Hoài Ngọc bỗng rơi thẳng xuống vực sâu. Cô thật sự Bùi Chi Ngôn những việc nguy hiểm đó, khuyên can nhưng cuối cùng chẳng thể thốt nên lời
Những lời kịch , ít trong đó ẩn chứa đại nghĩa quốc gia. Cũng chính vì những lời kịch mà cô luôn ngưỡng mộ, sùng bái , cảm thấy giống những đàn ông khác nơi đây
Và cũng chính vì điểm khác biệt đó mà Hoài Ngọc càng thêm yêu
Vì , một hồi giằng xé, cô vẫn gật đầu: “Bùi , ngài nhất định bình an trở về. “
“Nhất định. “ Bùi Chi Ngôn lấy chiếc đồng hồ quả quýt vẫn luôn mang theo bên đưa cho Hoài Ngọc. “Ngày thường nhớ chú ý giữ giọng, luyện giọng giờ giấc. Sau em hãy dùng chiếc đồng hồ để xem giờ . “
Hoài Ngọc cẩn thận đón lấy chiếc đồng hồ quả quýt hoa lệ mà tinh xảo. Cô từng tổ tiên của Bùi từng quan, chiếc đồng hồ cũng là vật gia truyền. “Thật sự cho em ? “
“Ừ, hãy để nó bầu bạn cùng em. “ Bùi Chi Ngôn đặt cả chiếc đồng hồ và sợi dây xích lòng bàn tay cô, khẽ nắm , siết chặt
Hồi lâu , đồng hồ, một câu “Anh đây, cơ hội sẽ thư về “, xoay bước về phía con sông xa, lên chiếc thuyền nhỏ đợi sẵn, xuôi dòng nước đến một nơi khác
Bầu trời xám xịt u ám, con thuyền nhỏ dần chìm màn đêm, trôi mỗi lúc một xa. Hoài Ngọc đẫm lệ theo hướng con thuyền rời . Nhất định bình an trở về.
“Sau khi trao tay Hoài Ngọc, nàng trân quý vô cùng, gửi gắm cả tâm tư tình cảm. Mỗi ngày nàng đều hát cho , dường như thì cũng thể thấy. “ Hoài Trúc cảm thấy Hoài Ngọc thật ngốc, vì quá trân trọng nó mà cuối cùng trả giá bằng cả tính mạng
Giang Khê thấy Hoài Trúc nghĩ thật thoáng, bèn mỉm , tiêu sái như cũng
Hoài Trúc phe phẩy cây quạt, chiếc đồng hồ quả quýt: “Những chuyện đó, cô thể thông qua nó để thấy . “
“Được. “ Giang Khê nắm chặt chiếc đồng hồ, thấy câu chuyện của Hoài Ngọc khi nhận nó
Cô luôn đặt chiếc đồng hồ ở vị trí gần trái tim, cảm thấy như thể gần Bùi hơn một chút. Mỗi ngày cô đều hát cho chiếc đồng hồ , khi nhớ Bùi cũng sẽ tâm sự cùng nó
Ngoài , cô cũng bắt đầu để ý những đưa thư qua , chú ý tin tức báo chí, quan tâm đến tình hình chiến sự bên ngoài. Sau khi sự tàn khốc của chiến tranh, ngày nào cô cũng cầu nguyện Bùi thể bình an trở về
Năm đầu tiên họ vẫn còn liên lạc qua vài lá thư, nhưng đến năm thứ hai, khi thời cuộc ngày càng nghiêm trọng, liên lạc cũng đứt hẳn. Những ngày đó, Hoài Ngọc chỉ thể gửi gắm tất cả tình cảm chiếc đồng hồ quả quýt, hy vọng bình an, hy vọng sớm ngày trở về, hy vọng đất nước sớm ngày yên ”
“Hai ba năm , chiếc đồng hồ quả quýt Hoài Ngọc gửi gắm bao mong chờ và tình cảm cuối cùng cũng dần ý thức, cất lên tiếng khe khẽ
Hoài Trúc vẫn luôn lắng lời nguyện cầu của chủ nhân, một ngày nọ nén lòng bèn lên tiếng an ủi: “Anh sẽ trở về thôi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-201.html.]
Hoài Ngọc giật nảy , cứ ngỡ gặp ma: “Ai . ai đang ? “
Hoài Trúc đáp: “Là đây, đang ở trong tay cô. là chiếc đồng hồ quả quýt của cô. “
“Đồng hồ quả quýt ư? “ Hoài Ngọc ngỡ ngàng. Sau khi chắc chắn âm thanh phát từ vật nhỏ trong tay , cô mừng rỡ đến run , vội hỏi nó thành tiên , liệu thể giúp cô liên lạc với Bùi . Cô chỉ chắc rằng vẫn còn tồn tại đời
chiếc đồng hồ nhỏ bé gì sức mạnh đó, nó thậm chí còn chẳng thể tự thoát khỏi lớp vỏ kim loại . “Cô đừng vội, chỉ cần còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ về. “
“Phải , chỉ cần còn sống, nhất định sẽ về. “ Hoài Ngọc khắc ghi niềm tin tận đáy lòng. Kể từ đó, cô và chiếc đồng hồ nương tựa mà sống. Đương nhiên, cô vẫn ngừng lặng thầm cầu nguyện cho Bùi . Cô chẳng dám mong cầu tình cảm của , chỉ mong bình an trở về là đủ lắm
Có lẽ lời cầu nguyện từ ngày qua tháng nọ thực sự linh ứng. Vào năm thứ năm kể từ ngày , trở về
Hôm , Hoài Ngọc - bấy giờ là một cô đào nức tiếng trong vùng - mời đến hát mừng thọ cho một phú hộ. Hát xong, cô trở về phòng nghỉ tạm để tẩy trang. Khi cô học trò nhỏ ngoài để cô y phục, Hoài Ngọc bỗng thấy tiếng động lạ phát từ chiếc rương gỗ của
Lòng cô thắt , cô vớ vội cây kéo bàn, nín thở rón rén bước về phía chiếc rương. Giật mạnh nắp rương, bên trong là một đàn ông bê bết m.á.u
Hoài Ngọc sợ hãi hét lên một tiếng, theo phản xạ định dùng kéo đ.â.m xuống, nhưng đàn ông gắng gượng ngẩng đầu lên. “Hoài Ngọc, là . “
Nghe thấy giọng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, Hoài Ngọc sững sờ. Cô kỹ , run rẩy dám tin: “Bùi ? “
Chưa kịp để Hoài Ngọc hỏi vì Bùi ở đây, bên ngoài vọng tiếng cô học trò: “Hoài Ngọc sư tỷ, chị ạ? Em ? “
“Đừng để ai ở đây. “ Bùi Chi Ngôn vội vàng nắm lấy tay Hoài Ngọc, giọng khẩn khoản yếu ớt
Hoài Ngọc hỏi han gì thêm, chỉ vọng ngoài trấn an cô học trò: “Chị , chỉ lỡ tay đổ chén thôi. Em cần , cứ việc của . “
Đuổi khéo cô học trò , Hoài Ngọc định đỡ Bùi Chi Ngôn dậy nhưng gạt . Anh ôm chặt vết thương ở bụng, giọng suy nhược: “Hoài Ngọc, xin em một việc, hãy tìm cách đưa rời khỏi đây, đừng để ai phát hiện. “
Hoài Ngọc còn kịp hỏi xảy chuyện gì thì bên ngoài mơ hồ tiếng ồn ào. Nàng vội bảo Bùi Chi Ngôn trốn rương, đậy nắp cẩn thận bước cửa. Ngay lập tức, nàng thấy hô hoán bắt trộm. “Trong phủ trộm, chúng cần lục soát các phòng. “
“Đây là phòng của Hoài Ngọc sư tỷ, chị đang y phục bên trong. “ Cô học trò nhỏ cố gắng ngăn cản ở cửa. “Hoài Ngọc sư tỷ là khách quý do chính lão gia mời tới, các tùy tiện xông . “
Một tên gia nhân của phú hộ gạt : “Tránh đường! Trong phủ mất đồ quan trọng, nếu các cứ cản trở thì đừng trách chúng khách khí. “
“Các . “
lúc , Hoài Ngọc xong y phục và mở cửa phòng: “Mất thứ gì ? “
Tên gia nhân rõ, chỉ lạnh lùng nhấn mạnh: “Hoài Ngọc tiểu thư, xin hãy hợp tác với chúng . “
“Được thôi. “ Hoài Ngọc lách nhường đường cho đám gia nhân phòng, nhưng quên dặn dò: “ các vị nhẹ tay một chút. Trong đều là trang sức, y phục hát của , thứ nào cũng đặt tốn nhiều tiền. Những sư phụ năm xưa chúng đều qua đời, lỡ hỏng thì chỗ nào sửa . “
Nghe , đám gia nhân bất giác nhẹ tay hẳn, dám quá lỗ mãng. Lão gia nhà họ, cùng với mấy vị tai to mặt lớn trong thành, đều cực kỳ mê Hoài Ngọc tiểu thư hát. Nếu lỡ hỏng bộ trang phục của cô, e là bọn họ gánh nổi hậu quả
Vì thế, bọn họ chỉ lục soát qua loa, lật nắp rương và tủ quần áo lên một cái vội vã rời
"