Gánh chủ đầu , trao cho một ông lão trong đoàn một ánh mắt, đó về phía Hoài Ngọc, tìm cách đưa con bé rời
Hoài Ngọc hiểu gánh chủ gì, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, tuyệt vọng lắc đầu. Không , nàng ! Nếu còn lựa chọn nào khác, nàng cũng sẽ trốn chạy. Chỉ là… nàng với gánh chủ, với các vị sư phụ, với tất cả
Gánh chủ đáp nàng bằng một ánh mắt trấn an. Một khi chọn che giấu Bùi , thì họ chuẩn cho tất cả. Chỉ là với những em . Ông chắp tay về phía họ: “Các em, sợ ? “
“Không sợ! “ Những bạn già phía đều là những nếm trải đủ đắng cay, chỉ còn một cái mạng quèn. Nếu thể giúp ích cho đất nước, cái mạng đáng là gì?
Họ đều già, sống đủ . Chỉ tiếc cho Hoài Ngọc, tiếc cho đám trẻ ở hậu viện
Thực sự xin
Hoài Ngọc đau đớn siết chặt chiếc đồng hồ. Bên trong chiếc đồng hồ, ý thức của Hoài Trúc cảm nhận cảm xúc của nàng: “Hoài Ngọc, chúng trốn . “
Không trốn thoát . Bọn chúng bao giờ là kẻ nhân từ. Chúng tàn sát nhiều như , sẽ vì thiếu mấy mà bỏ qua
Hoài Ngọc thầm thì trong lòng với Hoài Trúc: “Ngươi trốn . “
“Ngươi trốn, cũng trốn. “ Hoài Trúc nhận định Hoài Ngọc là chủ nhân, đời nào rời xa nàng. Nó căm hận chằm chằm lũ ác nhân , nó giúp các vị sư phụ
Hoài Ngọc một nữa siết chặt chiếc đồng hồ, nhắm mắt , nuốt ngược nước mắt và nỗi sợ hãi trong. Khi mở mắt nữa, trong đôi mắt chỉ còn sự quyết tuyệt
Gánh chủ và những khác cũng
Lưu lão gia nhíu mày đám cứng đầu : “Nếu sợ chết, thì b.ắ.n c.h.ế.t từng đứa một. “
Hắn dứt lời, một toán lính Nhật bước đến lưng họ, chĩa s.ú.n.g ngay đầu mỗi . “Cho chúng mày một cơ hội cuối cùng, ! “
Gánh chủ ông lão đang ở góc, ông lão khẽ nhắm mắt một cách gần như thể nhận . Nhận tín hiệu, gánh chủ thẳng về phía Lưu lão gia. Thời buổi loạn lạc như bèo dạt mây trôi, phận tuy hèn mọn nhưng bao giờ dám quên nỗi lo cho đất nước
Ông thẳng một cách trang nghiêm, cất giọng hát lên một đoạn kinh điển trong vở “Đào Hoa Phiến “ – khúc “Ai Giang Nam “: “Cỏ hoang núi vắng điểm vài bông hoa, bỗng ngẩng đầu tìm về chốn cũ Mạt Lăng… “
Những phía ngẩn một lúc, cũng cất giọng hát theo: “Lũy hoang còn sót tàn quân, ngựa gầy bên hào cạn; thôn xóm tiêu điều, thành quách chìm trong hoàng hôn… “
Giai điệu bi thương thê lương vang lên, thu hút cả những toán lính đang lục soát ở nơi khác. Tên sĩ quan dẫn đầu sân khấu, đám đang túm tụm , đến hơn một trăm
Bọn chúng hiểu, chỉ cảm thấy khúc hát cũng , nhưng sắc mặt Lưu lão gia sa sầm xuống. Đây chẳng là đang thẳng mặt chửi bọn chúng ? “Câm miệng hết cho tao, hát! “
Các càng cho, chúng càng hát
Hoài Ngọc thẳng đám Lưu lão gia với ánh mắt coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, cảm xúc bi ai nhưng giọng hát bi phẫn vô cùng: “Vào tận cung son một đường phá nát, còn vài ba kẻ ăn mày, xác c.h.ế.t đói… “
“Lúc cất giọng hát, tay nàng siết chặt chiếc đồng hồ quả quýt, mắt dõi theo bóng trắng mờ ảo, yếu ớt của Hoài Trúc trôi nổi nóc hí viện. Nàng Hoài Trúc ấn xuống cơ quan, dầu trẩu ào ạt trút xuống, ngọn lửa phừng lên dữ dội
Trong chớp mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, biển lửa ngút trời nuốt chửng tất cả bên trong hí viện
Bọn Lưu lão gia và đám lính Nhật sực tỉnh, cuống cuồng tìm đường tháo chạy, nhưng cửa chính sớm khóa chặt. Mặt đất ngập dầu trẩu, lửa cháy ngùn ngụt, chẳng còn một lối thoát. Uất hận tột cùng, chúng vớ lấy đao súng, điên cuồng lao về phía Hoài Ngọc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-204.html.]
Hoài Ngọc hề né tránh, chỉ lạnh lùng chúng. Giọng hát của nàng vẫn vang lên, ai oán mà kiên định: “Mắt thấy dựng lầu son, mắt thấy đãi yến tiệc, mắt thấy lầu son sụp đổ… “
Nàng cứ hát mãi, hát cho đến khi ngã xuống, cổ họng thể thốt thêm một âm thanh nào nữa
Trước mắt nàng là ánh lửa mờ ảo, là khói bụi mịt mù, là tiếng gào thét thảm thiết đầy đau đớn của bọn Lưu lão gia
Có những tên quan lớn nhất Dương Thành chôn cùng, cũng , cũng đáng
Nàng khó nhọc cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt nhuốm đầy vết m.á.u
Khóe môi nàng nhếch lên một nụ thanh thản. Bùi , may mà bình an rời
Chỉ là… xin , em thể chờ nữa
Cũng thể thấy cảnh thái bình thịnh thế mà từng miêu tả
cả, chỉ cần bình an là
Nguyện một đời bình an
Nguyện một đời vô lo
Nguyện cho thiên hạ thái bình
“Hoài Ngọc, Hoài Ngọc! “
Hoài Trúc xuyên qua biển lửa hừng hực, đến bên cạnh Hoài Ngọc, đưa nàng
Hoài Ngọc gắng sức lắc đầu, cố mở to mắt bóng hình hư ảo của Hoài Trúc. Xin nhé Hoài Trúc, chị thể cùng em nữa, cũng đợi đến lúc rõ dung mạo của em
Em sống thật đấy
Hoài Ngọc khó nhọc đặt chiếc đồng hồ quả quýt tay Hoài Trúc, nắm lấy tay cô, dùng hết sức lực cuối cùng để : “Nếu… thể… với Bùi … Hoài Ngọc… hối hận. “
Không hối hận vì yêu
Không hối hận vì cứu
Không hối hận vì dùng tính mạng để bảo vệ
Nói xong câu đó, bàn tay đang nắm lấy tay Hoài Trúc của Hoài Ngọc buông thõng xuống. Nàng trút thở cuối cùng
Sau đó, ngọn lửa lớn thiêu đốt suốt một đêm, thiêu c.h.ế.t tất cả trong hí viện, quân địch ở Dương Thành thương nặng, thu hút hỏa lực của chúng, giúp Bùi rời an , đồng thời tạo một con đường sống cho những đồng đội khác đang truy bắt
Hoài Trúc, gom góp chút sức lực cuối cùng, đẩy cái lu nước ở hậu viện , thả những trong hầm ngầm . Còn chính cô thì kiệt sức ngã bồn hoa, hòa lẫn lớp bùn đất cháy đen, mãi cho đến nhiều năm mới tìm thấy
Giang Khê thu tay , dời tầm mắt , sống mũi cay xè khi Hoài Trúc. Cô ngờ Hoài Ngọc và những trong gánh hát quyết liệt chọn cái c.h.ế.t đến . Rõ ràng bản họ cũng chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi, là những bèo trôi giạt, mà thời khắc mấu chốt thể hi sinh
"