Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 238
Cập nhật lúc: 2025-08-23 03:49:46
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Kiều xổm xuống bên cạnh cô. Giang Khê dõi theo Chiết Chiêm, thấy tay cầm trường kiếm, c.h.é.m xuống mặt đất nhẹ như cắt đậu phụ, tạo một rãnh sâu hoắm hơn chục mét, trông tựa một khe nứt tự nhiên nhưng thẳng tắp và gọn gàng đến khó tin
Lần thấy Chiết Chiêm đào tấm bia đá ở thôn Vũ, chắc cũng dùng một nhát kiếm bổ thế ư?
Cô bóng lưng gầy mà thẳng tắp của Chiết Chiêm, lợi hại đáng tin cậy
Chiết Chiêm cảm nhận ánh mắt của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ tiếp tục đào xuống. Sau khi đào sâu thêm vài mét, A Tửu reo lên khi nhặt một chiếc vòng vàng vẫn còn lồng trong xương cổ tay: “Hí hí, chị Giang Giang xem , em nhặt vàng!”
“Vận may thật, còn nữa nhỉ? Phải mà Kim Bảo ở đây thì , chúng chắc chắn sẽ nhặt nhiều vàng hơn nữa ”
Giang Khê bộ xương của chủ nhân chiếc vòng, mí mắt giật giật: “Sẽ chúng đào trúng mộ của đấy chứ?”
Chiết Chiêm liếc qua: “Không mộ địa ”
Anh cảm nhận từ những phiến đá và xương cốt thở mãnh liệt của trận đại hồng thủy. “Ở đây gỗ mục và đá vụn, là kết cấu của nhà cửa. Bọn họ hẳn là gặp lũ lụt nhưng chạy kịp, nhà cửa và bùn đất chôn vùi ”
Giang Khê thở dài: “Haiz, con thật nhỏ bé thiên tai ”
Chiết Chiêm gạt những mảnh gỗ đá sang một bên, đào sâu hơn. Bên còn dấu vết của hai lớp bùn đất trận lụt nữa. Cả nhóm lượt tìm thấy một ít nền móng, bình gốm, và những nông cụ bằng sắt hoen gỉ như cuốc, xẻng
Giang Khê cầm lên xem xét, chúng là những vật dụng từ một, hai nghìn năm , đó còn lưu dấu tích của vài triều đại, nhưng gì thuộc về Nam Quốc
Cô phiền muộn xuống cái rãnh ngày một sâu, bên tối om, chẳng tìm . Ngay lúc cô định bảo đổi chỗ khác, giọng kích động của Chiết Chiêm từ vọng lên: “Tìm thấy !”
“Tìm thấy thật ?” Giang Khê vội vàng hỏi
“Tìm thấy ” Chiết Chiêm từ độ sâu hơn trăm mét tìm một mảnh gốm vỡ chi chít hoa văn đồ đằng. Khoảnh khắc cầm nó tay, cảm nhận một luồng sát khí tanh nồng quen thuộc ập đến
Cảm giác chút tương tự như khi cầm thanh đồng . Khi định kỹ hơn, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh rời rạc
Kinh thành Nam Quốc, khắp nơi treo đầy vải gai trắng, khí bi thương bao trùm cả thành đô
Dân chúng trong thành thấp thỏm lo âu đội ngũ đưa tang của Đại Vu và đồng tộc dành cho Vua Nam Quốc: “Tại thế ? Ngay cả Đại Tế sư cũng cứu Vương thượng ? Chúng Thần thủy ?”
“Thần thủy vô dụng ư? Chắc chắn là trời phạt, nhất định là ông trời nổi giận ”
“Rõ ràng là do bọn Bắc tộc, chắc chắn là chúng trộm mất Thần thủy, là chúng hại c.h.ế.t Vương thượng!”
“Làm bây giờ? Vương thượng mất , Điện hạ của chúng chống đỡ nổi Bắc tộc ? Hay là chúng mau chạy trốn khỏi đây thôi?”
“Trốn bây giờ?”
“Đi về phía Nam, về phía Đông, trốn những ngọn núi điệp trùng ”
“ trong núi gì đất đai màu mỡ. Nơi của chúng địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, là mảnh đất nhất thiên hạ . Chúng tin tưởng Điện hạ, Điện hạ minh thần võ, nhất định sẽ ngăn chặn Bắc tộc ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-238.html.]
Đáng tiếc, vị Điện hạ minh thần võ trong lòng họ cuối cùng vẫn chặn nổi cuộc tấn công của các bộ lạc. Người Bắc tộc phá tan phòng tuyến, vung đao tràn Nam Quốc, thành c.h.é.m g.i.ế.c những dân vô tội ”
“Chạy mau! Người của Bắc tộc đến ! Chúng g.i.ế.c nhiều lắm, chạy mau, chạy mau . “
Dân chúng hoảng loạn tháo chạy, tay xách nách mang nào bình gốm quý giá, nào lương thực, d.a.o thớt đồng, cùng những vũ khí tự chế thô sơ
Đám đông đang bỏ chạy tán loạn chẳng mấy chốc những kẻ của Bắc tộc cưỡi trâu ngựa chặn . Một tên trong chúng gằn giọng hỏi: “Nước Thần ở ? “
“Chúng . “
Câu trả lời dứt, một lưỡi đao sắc lẻm vung lên, kẻ lập tức c.h.é.m chết. Những khác thì vó ngựa giày xéo đến c.h.ế.t trong tiếng la hét tuyệt vọng: “Chúng thật sự , đừng g.i.ế.c , cứu mạng với . “
May mắn lắm mới chạy thoát khỏi thành trấn, liều mạng hướng về phía ngọn núi lớn. Một đàn ông trung niên tay ôm ghì chiếc bình gốm đầy ắp lương thực, tay dắt theo đứa con trai, lưng là vợ con, cả nhà hốt hoảng tìm đường thoát khỏi vòng vây
“Nhanh lên! Qua con sông , trốn núi là an ! “
Cả nhà họ liều mạng chạy, ngã gượng dậy, thương dám , mệt nhoài chẳng dám dừng. “Sông ở ngay phía , qua sông là thôi. “
Qua sông là sẽ an . khi chạy đến bờ sông, họ đám bộ lạc man rợ theo Bắc tộc tóm gọn. Chúng lên khằng khặc, lăm lăm d.a.o đồng lao về phía họ: “Lôi hết , tối nay thịt ăn . “
“Mẹ con em chạy mau ! “ Người đàn ông trung niên dúi chiếc bình gốm cho vợ, vớ lấy cây gậy gỗ, gầm lên một tiếng lao đám man rợ: “Tao liều mạng với chúng mày! A! “
“Ha ha ha, thịt ăn , thịt ăn ! “ Đám man rợ nhanh chóng g.i.ế.c c.h.ế.t đàn ông, đầu đuổi theo những còn
Đứa trẻ tiếng cha kêu thảm thiết, đầu thì đúng lúc thấy cha ngã gục xuống đất. Dòng m.á.u đỏ thẫm b.ắ.n cả về phía nó, sợ đến c.h.ế.t trân tại chỗ: “Cha ơi . “
“Cha ơi! “ Đứa bé hơn sợ hãi gào . Cha, nó cha
Người vợ chồng ngã xuống, nước mắt tuyệt vọng tuôn rơi, nhưng dám dừng . Chị cố sức kéo lê những đứa con chạy về phía , nhưng bao xa chúng đuổi kịp. Sau lưng chợt nhói lên một cơn đau buốt, cả đổ sụp xuống đất
Bình gốm vỡ tan, lương thực đổ vãi, cũng chẳng còn
Chẳng còn gì nữa
Tất cả đều mất hết
Chứng kiến đám ngang nhiên giày xéo mảnh đất , trắng trợn g.i.ế.c ăn thịt, đôi mắt Chiết Chiêm đỏ rực. Sát khí tựa hung thần ẩn trong cơ thể bỗng chốc bùng phát, thanh trường kiếm trong tay cũng tỏa luồng hung khí tàn độc
Thấy như sắp mất kiểm soát, Giang Khê vội giật mảnh sứ vỡ khỏi tay , nắm lấy bàn tay đang siết chặt của : “Chiết Chiêm, bình tĩnh ! Anh thấy gì ? “
Giọng dịu dàng, mềm mại của cô từ từ chảy tai Chiết Chiêm, dần át những tiếng gào thét g.i.ế.c chóc và cầu cứu văng vẳng bên tai . “Chúng đánh đô thành, g.i.ế.c nhiều dân chúng. “
“Đây là bình gốm của những dân chạy nạn, nhưng họ cũng g.i.ế.c cả . “ Đôi mắt Chiết Chiêm vẫn còn đỏ ngầu, về phía cánh đồng mặt. Thời gian trôi qua lâu, nơi sớm còn dấu vết của khói lửa chiến tranh năm xưa, nhưng , sâu lớp đất vẫn còn vô hài cốt, vô những món đồ gốm vẽ đầy hoa văn tô-tem
Anh chỉ về phía cánh đồng hoa cải dầu xanh um tươi cách đó đầy trăm mét, giọng trĩu nặng: “Nơi đó từng là một con sông. Họ chỉ cần chạy qua con sông đó, trốn ngọn đồi bên là thể sống sót. Chỉ một chút nữa thôi, họ thể sống . “
"